Vạn Giới Thủ Môn Nhân (Dịch)

Chương 16. Thế này là lừa đảo! (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Bọn tôi đã nói thẳng mặt nhau rồi. Cô ta sẽ không dán chặt lấy tôi, không chịu nhả ra nữa.” Thẩm Dạ nghiêm mặt nói.

Cắn chặt cậu không nhả…

Nói thế hình như không có vấn đề gì, nhưng nghe xong cứ thấy chỗ nào đó sai sai.

Tóm lại là Thẩm Dạ đã giải quyết chuyện này rồi.

“Được rồi, như thế cũng tốt.” Trần Hạo Vũ nói.

Thẩm Dạ nhìn đội ngũ lớp mình, yên lặng tính thử thời gian.

Mỗi học sinh đều phải làm nóng người, khời động, ra sân chờ, đến khi thầy giáo hô ‘bắt đầu’ thì mới có thể tiến hành kiểm tra. Tốn rất nhiều thời gian.

Cậu và Trần Hạo Vũ thuộc loại cao kều, gần cuối mới đến lượt.

Thế thì cũng gần đến trưa rồi.

Trên sân thể dục, những người khác hoặc là hì hục khởi động hoặc là yên lặng làm thử những động tác trong bài kiểm tra.

Thẩm Dạ thấy bản thân không cần lãng phí thời gian ở đây, thế nên kéo áo Trần Hạo Vũ: “Hạo Vũ… cậu đứng đây xếp hàng hộ tôi nhé. Tôi đau bụng quá, phải chạy đi wc ngay.”

“Okay, để tôi xếp hàng cho.” Trần Hạo Vũ vui vẻ đáp.

“Nếu lỡ tôi không về kịp, cậu cứ nói với thầy là tôi cảm thấy không khỏe, về nghỉ ngơi rồi nhé.” Thẩm Dạ dặn dò.

“Okay.” Trần Hạo Vũ đáp.

Thẩm Dạ gật gật đầu, quay người rời khỏi sân thể dục.

Trong sân trường, chỗ nào cũng có camera giám sát nhưng phòng học và nhà vệ sinh lại không có.

Nhà vệ sinh… có thể sẽ có người đến.

Cậu nhớ trên tầng cao nhất của trường còn mấy gian phòng học để trống, chi bằng chạy đến đó.

Thẩm Dạ nhanh chóng chạy lên tầng cao nhất của tòa nhà, mở cửa một phòng học rồi đi đến góc chết phía trong cùng.

“CỬA” trong đầu cậu thầm nói.

Trên vách tường, một cánh cửa phòng học lặng lẽ xuất hiện.

Đúng là có hơi nhập gia tùy tục tấm da dê trên cửa cũng đổi thành sách bài tập.

Thẩm Dạ nhìn qua cửa sổ thủy tinh, quan sát tình huống bên trong.

Xương Khô khổng lồ kia thế mà không có nhà?

Cơ hội tốt, phải tranh thủ ngay mới được.

Thẩm Dạ thuận tay lấy Thương Bạch Âm Ảnh Quan, đeo lên mặt. Cậu chàng lập tức biến thành một nam Tinh Linh siêu đẹp trai.

Cậu lại cài huy chương chiến tranh bạc lên ngực, chuẩn bị xong xuôi thì mới bước qua Cánh Cửa Ác Mộng.

Lạch cạch!

Cánh cửa sau lưng Thẩm Dạ đã khép lại.

Trên hành lang, gió âm tà thổi từng cơn. Thổi đến mức xương sọ người ta cũng rung rẩy như muốn nứt ra.

Lúc này Thẩm Dạ có hai lựa chọn:

Một, đi xem cánh cửa cuối hành lang đang bị khóa hay đã mở ra rồi.

Hai, Dùng huy chương chiến tranh bạc để truyền tống thẳng đến lãnh địa của Tinh Linh.

… chỉ có trẻ con mới chọn lựa.

Để nâng cao đánh giá, Thẩm Dạ đầu tiên là xuyên qua hành lang rồi đưa tay xoay thử ổ khóa trên cánh cửa.

Không nhúc nhích tí nào luôn.

Cửa đã bị khóa chết, mấy quái vật khác sẽ không thể tiến vào chỗ này.

Rốt cuộc thì bộ xương khô to uỳnh kia đang giở trò quỷ gì?

Nó muốn độc chiếm mình à?

Nói gì thì mình cũng đại biểu cho tài nguyên của một thế giới khác mà.

Thẩm Dạ không giơ chân đá tung cửa. Dù sao thì quan hệ giữa cậu và Xương Khô cũng chỉ là trao đổi bình đẳng. Nếu lỡ đối phương muốn chén luôn cậu, tầng quan hệ này cũng chẳng ràng buộc được nó.

Thẩm Dạ đang định truyền tống đi thì chợt phát hiện ra một góc sáng, hình như ở đó có vật gì đó.

Cậu ngồi xổm xuống, lấy điện thoại ra soi thử thì thấy một khẩu súng lục ổ quay đang lẳng lặng nằm đó.

Súng à?

Nhớ lại thì đây chính là súng của tên sát thủ áo đen kia!

Thẩm Dạ nhấc nó lên xem thử, thấy bên trong vẫn còn mấy viên đạn.

Đồ tốt!

Xương Khô khổng lồ ngứa mắt, nhưng đối với cậu thì thứ này chính là bảo bối.

Vừa đến đã có thu hoạch, đúng là khởi đầu tốt đẹp mà!

Thẩm Dạ cất súng thật cẩn thận rồi thỏa mãn đứng lên, sau đó đặt tay lên trên huy chương chiến tranh bạc.

Huy chương dần tản ra ánh sáng thuần trắng, không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo.

Bắt đầu truyền tống rồi!

Cảm giác trời đất quay cuồng ập đến.

Dưới chân truyền đến xúc cảm vững vàng.

Ngay sau đó, trong tay đã bị nhét vào một thứ vừa lạnh vừa cứng.

“Giờ ta không có năng lực làm được những chuyện to tát cho cậu, xin hãy cầm lấy thứ này. Nó chính là tín vật của Nhân tộc.” Có giọng nói xuất hiện bên tai.

Bốn phía đều là trời xanh mây trắng.

Rừng rậm xanh mướt.

Dòng suối nhỏ, cỏ non hoa dại, hươu sao nhởn nhơ tản bộ.

Thẩm Dạ đứng cạnh khe suối, quan sát bốn phía xung quanh nhưng không phát hiện ra bất kỳ kẻ nào, cũng không phát hiện ra ai đã nhét đồ vào tay mình.

Nhưng giọng nói kia nghe rất quen tai.

Giống như…

Lúc vừa thức tỉnh năng lực “Cửa”, chính giọng nói này đã kể cho cậu nghe chuyện liên quan đến "pho tượng nguyền rủa của Vạn Đoạ Ác Quỷ Vương".

Nó đang giúp mình à?

Thẩm Dạ cúi đầu nhìn thử thì thấy thứ mình đang cầm chính là một thanh đoản kiếm màu đen.

Thân kiếm ảm đạm không có tí ánh sáng, chuôi kiếm có khắc hai cái đầu lâu sát gần nhau. Một là con người, một là hươu đực.