Vạn Giới Thủ Môn Nhân (Dịch)

Chương 15. Thế này là lừa đảo! (1)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Vừa nghĩ đến đây, Triệu Dĩ Băng hung tợn lườm cậu ta một cái.

Tôn Minh cũng sốt ruột.

Rõ ràng là cậu ta chạy đến ủng hộ Triệu Dĩ Băng, nhân tiện giẫm cái tên không thể vào cấp 3 trọng điểm kia vài cái.

Sao tình hình lại thành như thế này?

Không được!

Phải bẻ lại ngay lập tức!

Đúng lúc Thẩm Dạ đi lướt qua người cậu ta.

“Thằng kia, đừng đi. Đứng lại nói rõ ràng cho tao!” Tôn Minh vung nắm đấm, đánh về phía Thẩm Dạ.

 Thẩm Dạ mỉm cười nhẹ nhàng, không thèm để ý đến con hàng này.

Từng là người đứng đầu khối, thuộc tính mạnh nhất của Thẩm Dạ chính là Nhanh Nhẹn.

Cậu có 2 điểm Nhanh Nhẹn, gấp đôi đàn ông trưởng thành bình thường.

Lúc này lại cộng luôn cả điểm thuộc tính duy nhất kia vào, chính là 3 điểm đấy.

Cái này đã vượt xa tiêu chuẩn của học sinh cấp 2 mấy chục con phố.

Cộng thêm kinh nghiệm chiến đấu, thi triển kỹ thuật tránh né Nguyệt Hạ Lộc Hành tối hôm qua…

Trước mắt bao người, Thẩm Dạ bất ngờ lách mình tránh được nắm đấm của Tôn Minh, sau đó lại nhẹ nhàng vọt lên vỗ vào đầu đối phương rồi mượn lực trùng kích trượt về phía vách tường. Cậu liên tục đạp lên tường mấy bước, nhẹ tựa kinh hồng mà vượt qua đám đông đang chen chúc, đáp xuống hành lang.

Cả đám người đang vây xem đồng loạt phát ra những tiếng kinh hô: “Ối!”, “Á!”, “Cái gì thế?”.

Động tác của Thẩm Dạ thật sự là quá tự nhiên phóng khoáng. Vượt nóc băng tường như đi trên đất bằng, còn mang theo dáng vẻ ưu nhã trời sinh của tộc Tinh Linh.

Khiến cho những người từng nhìn thấy sẽ khó mà quên được.

Ngay cả Triệu Dĩ Băng cũng thấy choáng váng.

Tôn Minh bị vỗ đầu ngay trước mặt mọi người, đến phản ứng còn không kịp thì còn muốn đánh đấm gì với người ta?

Thật buồn cười!

Trình độ thân pháp thế này, hẳn là có thể lấy full điểm.

Trong lòng mọi người đều yên lặng suy nghĩ.

Thẩm Dạ căn bản là lười để ý đến những người này, đi thẳng về lớp làm bài.

“Reng reng reng~ “ Tiếng chuông vào học vang lên.

Một giáo viên nữ bưng chén trà, cầm tập bài thi đi đến cầu thang thì thấy học sinh tụ tập chật kín cả chỗ này, không nhịn được quát ầm lên: “Các trò tụ tập ở đây làm gì? Sắp vào học rồi, không biết hả?”

Đám học sinh lập tức giải tán, tranh thủ chạy về lớp của mình.

Mấy phút sau, lớp 9/5.

Một ông chú thấp mập béo lùn ôm cả xấp bài thi, vừa vào lớp đã thông báo: “Kiểm tra viết 30 phút, sau đó xuống sân thể dục làm bàn thi thử.”

Bài thi nhanh chóng phát xuống.

Thẩm Dạ đã sớm quăng những chuyện vừa rồi ra đằng sau đầu. Cậu cầm bút, bắt đầu đọc đề bài.

Trên tờ đề thi chỉ toàn câu hỏi đơn giản, ví dụ như:

Hãy chọn trong mấy mục dưới đây, tìm ra thân pháp thích hợp nhất cho việc nâng cao tốc độ di chuyển.

Tác dụng chính của thuộc tính Nhanh Nhẹn trong chiến đấu là gì?

Kiến thức căn bản có tác dụng nhất trong việc rèn luyện bộ pháp là gì? Tại sao?

Kiến thức trong bài thi viết không nhiều, chiếm 1/3 tổng điểm thành tích.

Thẩm Dạ cầm bút lên, nhanh chóng làm bài.

Trong quá trình tự làm bài, cậu cũng dần nhớ lại rất nhiều kiến thức.

… Xem ra mình phải làm thêm mấy đề nữa mới được!

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Đến lúc nộp bài xong, cả lớp bắt đầu tập hợp, chuẩn bị đến sân thể dục để làm bài thi mô phỏng.

“Dạ ca.”

Trần Hạo Vĩ đi ở phía cuối đội ngũ, lặng lẽ kéo kéo Thẩm Dạ.

“Sao thế?” Thẩm Dạ hỏi.

“Kiểm tra chậm lắm, dù sao thì cũng chưa đến lượt bọn mình đâu. Không bằng đi dạo một lúc rồi vòng về, có được không?” Trần Hạo Vũ nói.

“Đi đâu?” Thẩm Dạ cười cười hỏi lại.

“Cổng sau trường mình có một tiệm manga, trong đấy có nhiều bộ mới mình chưa xem đâu, trèo tường đi đi.” Trần Hạo Vũ rủ rê.

Thật ra cái này cũng nhắc nhở Thẩm Dạ: tranh thủ lúc mọi người đang khởi động trên sân thể dục, đợi đến lượt thi. Cậu có thể cày đầu mục đánh giá của hôm nay trước.

“Cậu đi đi, hôm nay tôi không muốn đi.” Thẩm Dạ đáp.

Trên mặt Trần Hạo Vũ lộ ra vẻ khó chịu.

Thẩm Dạ thấy thế thì hơi buồn cười, hỏi: “Cậu đang định giở trò gì?”

Trần Hạo Vũ đưa mắt nhìn về một hướng rồi bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Vốn là không muốn cậu nhìn thấy, sợ làm hỏng tâm trạng của cậu.”

Thẩm Dạ thuận theo tầm mắt cậu ta, thấy học sinh lớp 9/2 cũng đang đi ra sân thể dục.

Trong đội ngũ có một cô gái xinh đẹp đang trò chuyện với mấy nữ sinh đi bên cạnh.

Lúc này, có một nam sinh lớp 9/3 đến tìm, cô ta liền quay sang cười đùa với đối phương.

Triệu Dĩ Băng.

Cừu Sôi Nổi… à nhầm, là Tôn Minh.

Thẩm Dạ đã hiểu rõ lo lắng của Trần Hạo Vũ, có điều cậu chẳng hề để tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này. “Nói cho cậu, thật ra tôi không thích cô ta.” Thẩm Dạ thì thầm.

Trần Hạo Vũ: “Thật à?”

“Đương nhiên là thật.” Thẩm Dạ nói bằng giọng chắc như đinh đóng cột.

“Hừ, lúc trước ngày nào cô ta cũng đến tìm cậu. Từ khi cậu bỏ buổi thi đầu, cô ta lại mất hút, không thèm đặt chân đến lớp chúng ta nữa.” Trần Hạo Vũ nói.