Vạn Giới Thủ Môn Nhân (Dịch)

Chương 17. Thế này là lừa đảo! (3)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Thân kiếm bỗng toát ra một luồng sáng nhàn nhạt, hư không cũng xuất hiện mấy hàng chữ nhỏ đang phát sáng:

[Tên: Dạ Sắc.]

[Chức năng: Đoản kiếm của Nhân tộc trinh sát.]

[Cấp bậc: Trắng.]

[Đặc tính: Sắc Bén (sơ cấp).]

[Đây là một thanh đoản kiếm chuyên dùng để ám sát, cũng là vật Nhân tộc dùng để thực hiện chúc phúc <Thánh Khiết Vô Danh>.”

[<Thánh Khiết Vô Danh>: chỉ có linh hồn chưa từng sa đọa của Nhân tộc trinh sát mới có thể nắm giữ thanh kiếm này.]

[…Người cầm kiếm này, đáng để Nhân tộc tin cậy, có thể chuyên làm việc chuyển giao tình báo.]

Tín vật của Nhân tộc.

Kỳ lạ thật.

Thứ kia kiếm đâu ra một thanh kiếm như này?

Sao nó lại phải giao cho mình?

Trong rừng cây chợt vang lên tiếng bước chân chạy vội.

Thẩm Dạ lập tức nhét thanh kiếm vào ngực áo, giấu thật kỹ rồi chiếm cho mình một vị trí có lợi, im lặng chờ đợi.

Ngay sau đó, có ba Tinh Linh xuất hiện trước mặt cậu.

“Fearon?” một Tinh Linh hô lên.

“Hừ. Rốt cuộc thì ngươi cũng đến… lề mề thật đấy.” Tinh Linh thứ 2 phàn nàn.

“Nếu ngươi còn không đến, chúng ta sẽ tuyên bố nhiệm vụ thất bại. Sau đó về bẩm báo lên trên.” Tinh Linh thứ 3 cũng lên tiếng.

Who?

What?

Đầu óc Thẩm Dạ tạm thời treo máy, đài không bắt bắt được sóng. Có điều tuy chẳng hiểu mô tê ra sao, cậu vẫn mở miệng đáp lại: “Xảy ra chút rắc rối nên ta đến hơi muộn.”

“Được rồi, mặc kệ đã xảy chuyện gì, cuối cùng ngươi cũng đến.” Tinh Linh cầm đầu thấp giọng nói: “Chúng ta đã thu được tín nhiệm của bộ tộc Tinh Linh. Bọn họ cho rằng chúng ta chính là binh sĩ anh dũng, bị thương trên chiến trường nên mới phải lùi về hậu phương.”

“Đêm nay hành động luôn đi. Giết tộc trưởng của bọn họ, cướp hết bảo vật của bọn họ…”

“Fearon, ngươi chuẩn bị xong chưa?”

Thẩm Dạ liếc nhanh phần ngực của 3 Tinh Linh, phát hiện đúng là bọn họ đều đeo huy chương chiến tranh bạc.

Đều là binh sĩ Tinh Linh đã từng lập đại công à?

Thẩm Dạ gật đầu, nói: “Tay ta bắt đầu thấy ngứa rồi.”

Ba tên Tinh Linh thấy cậu nói vậy thì lộ rõ vẻ hài lòng.

Thẩm Dạ bỗng đưa tay sờ sờ khuôn mặt.

“Đừng lộn xộn!” ba Tinh Linh đồng loạt kêu lên.

Lần này thì cậu đã rõ cả rồi.

“Yên tâm đi, ta chỉ điều chỉnh vị trí lại chút thôi. Vừa rồi đeo lên có hơi khó chịu.” Thẩm Dạ nói.

Ba tên này cũng có huy chương và Thương Bạch Âm Ảnh Quan giống mình.

Bọn chúng đều là Vong Linh.

Xương Khô lừa đảo!

Mi mới là Fearon trong miệng bọn chúng, đúng không!

Rõ ràng là nhiệm vụ của mi, thế mà lại thản nhiên quẳng sang cho ông đây?

Thẩm Dạ nhớ đến dáng vẻ bò lê bò lết, ẩn núp trong hành lang của bộ xương khô… tự nhiên trong đầu lại hiện lên một ý tưởng.

Tên khốn kia bị thương, căn bản là không thể tham gia chiến đấu nên mới làm ra hạ sách này.

Tinh Linh cầm đầu trợn mắt nhìn Thẩm Dạ, nói: “Lát nữa tiến vào thôn xóm Tinh Linh, ngươi cẩn thận một chút cho ta. Nếu bị phát hiện, thế nào đám Tinh Linh kia cũng sẽ làm thịt ngươi tại chỗ.”

“Yên tâm đi. Fearon ta mà đã làm việc, chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót gì.”

“Tốt nhất là như thế.”

Bốn người kéo nhau đi vào trong rừng.

Núi xanh ngá, khe suối róc rách, đường nhỏ gập ghềnh.

Một tiếng sau, Thẩm Dạ sắp lè lưỡi thở dốc rồi mà 3 tên Tinh Linh phake kia vẫn lướt như bay, bước chân vững chãi như đi trên đất bằng.

Căn bản là không nghe được tiếng hít thở của bọn chúng!

Cậu chàng đành dùng 1 điểm thuộc tính duy nhất của mình, gia tăng Nhanh Nhẹn để giảm bớt xấu hổ do thể lực ba xu hết chống đỡ nổi của mình.

Lại qua thêm nửa tiếng nữa.

Vào lúc Thẩm Dạ cảm thấy mình đo đường đến nơi, rốt cuộc thì phía trước cũng xuất hiện một trạm gác.

Mọi người đồng loạt dừng bước.

Thẩm Dạ vừa yên lặng điều hòa hơi thở vừa hận không thể quỳ xuống cảm tạ trời xanh.

“Nghe này, muốn vào thôn xóm thì phải được thủ lĩnh cho phép. Cửa này không có nguy hiểm gì, chỉ cần cho hắn xem huy chương của ngươi là được.” Tinh Linh cầm đầu nói.

“Thế chuyện gì mới nguy hiểm?” Thẩm Dạ hỏi.

“Đương nhiên là ám sát ban đêm rồi. Dựa theo kế hoạch, 3 người chúng ta sẽ ở ngoài yểm hộ, còn ngươi thì phụ trách giết chóc.” Đối phương nói.

“Giết tên thủ lĩnh kia hả? Ta á? Thẩm Dạ hỏi lại cho chắc.

“Đúng, đêm nay sẽ có vũ hội chào đón, chúng ta sẽ chuốc rượu tên thủ lĩnh kia. Mọi chuyện sau đó thì giao cho ngươi.” Ba tên đồng bọn như có hẹn với nhau, tên nào tên nấy đều nhìn chằm chằm vào cậu.

Thẩm Dạ ưỡn ngực, cười nhạt nói: “Lưỡi đao của ta đã muốn uống máu lắm rồi. Nhiệm vụ này cứ giao cho ta!”

Ba tên đồng bọn hài lòng, gật đầu.

Lại đi thêm một đoạn, bốn người đã tới phía trước trạm gác.

Hai Tinh Linh lỗ tai dài nhọn đang đứng trên trạm gác. Bọn họ mặc giáp da xanh thẫm, tay cầm trường mâu, lưng đeo cung săn, trên vai còn có một con sơn ưng (chim ưng núi).