Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 20. Đại Thanh Hùng đi theo làm tùy tùng

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Tân Giới, Nguyên Lãng.

Ba chiếc xe kéo dừng lại ven đường.

Ba người kéo xe ngồi xổm ở mép sân, hút một gói thuốc Trinity và đánh rắm.

Hiện tại làm ăn khó khăn, nhất là xe kéo sắp bị các xe điện, xe buýt, taxi đời mới lấn át. Nếu không tìm được việc làm thì trước đây bọn hắn sẽ không bao giờ đến một nơi xa xôi như vậy để làm việc.

Cách đó không xa, Thạch Chí Kiên mặc bộ đồ vest chống nạnh đứng trên đồi cao quan sát mảnh đất bên dưới. Phóng tầm mắt nhìn lại, trước mắt toàn là ruộng lúa màu vàng.

Ai có thể ngờ Nguyên Lãng thời đại này lại là nông thôn ruộng lúa mênh mông chứ.

Đại Thanh Hùng đi theo bên cạnh Thạch Chí Kiên, cười nói: “Kiên ca, nhà máy mà ta giới thiệu nằm gần đây.”

Thạch Chí Kiên không lên tiếng, Sỏa Cường bên cạnh đã bĩu môi: “Hoàn cảnh nơi này quá kém. Nơi mà chim cũng không thèm ị mà cũng gọi là nơi tốt.”

Mặc dù Sỏa Cường rất ngốc nhưng hắn cũng biết rất nhiều nhà máy được mở tại Cảng đảo hoặc Cửu Long, nào có chuyện chạy đến nông thôn xây dựng nhà máy chứ.

Đại Thanh Hùng cười nói: “Lời này của Cường gia sai rồi. Ngươi nhìn đi, hoàn cảnh nơi này rất đẹp, dân phong mộc mạc, rất thích hợp xây dựng nhà máy.”

Sỏa Cường lại bĩu môi: “Ngươi đừng cho rằng ta ngốc. Chỉ cần là người Hồng Kông thì đều biết người có quyền lực tụ tập ở đảo Hồng Kông, người có tiền chất đống ở eo Cửu Long, còn những người nghèo có ít tiền chỉ có thể ngồi xổm ở Tân Giới để nhặt bảo vật. Tân Giới không phải nông thôn thì là cái gì?”

Đại Thanh Hùng còn muốn phản bác, Thạch Chí Kiên dường như rất hài lòng đối với nơi này: “Nhà máy ở đâu, chúng ta đi xem trước đi.”

“Có ngay. Mời ngươi sang bên này. Cẩn thận dưới chân, có trâu bảo.”

Trâu bảo là phân trâu. Nhiều người Tân Giới rất thích nhặt phân trâu để nhóm lửa, hun phòng.

Thạch Chí Kiên tránh phân trâu dưới chân, đi theo Đại Thanh Hùng. Đi được ba phút, bọn họ nhìn thấy một nhà máy thật lớn phía trước.

Nhà xưởng được xây dựng bằng những tấm tôn, nhìn có vẻ cũ kỹ, chiếm diện tích hàng trăm mẫu đất, giống như một con rồng khổng lồ cố thủ ở nơi hoang dã.

“Nhà máy này vốn là một nhà kho của Hồng Nghĩa Hải chúng ta trước kia. Bây giờ cứ để không đó không dùng.” Đại Thanh Hùng giới thiệu: “Vừa lúc Kiên ca ngươi muốn xây dựng nhà máy, ta cảm thấy nơi này không gì thích hợp bằng.”

Thạch Chí Kiên nhìn hình dạng của nhà máy, vật liệu được sử dụng và diện tích, lập tức đoán được bảy tám phần.

“Hùng ca, nếu ngươi đã muốn làm ăn với ta, chúng ta cứ thẳng thắn với nhau.” Thạch Chí Kiên nhìn chằm chằm Đại Thanh Hùng, ánh mắt sắc bén: “Nếu ta đoán không sai, trước đó có phải ngươi đã nghe được tin tức gì hay không? Nói chính quyền Hồng Kông thuộc Anh muốn phát triển ở đây nên muốn chiếm đất? Ai ngờ cuối cùng lại trôi theo dòng nước?”

Đại Thanh Hùng ngẩn ra. Thạch Chí Kiên đã đoán đúng.

Ba năm trước, cơn sốt bất động sản bắt đầu ở Hồng Kông. Lão đại Đỉnh gia của Hồng Nghĩa Hải nghe được tin tức ngầm, nói chính quyền Hồng Kông thuộc Anh đang lên kế hoạch phát triển Nguyên Lãng, nên đã gom đủ tiền để mua ngay năm trăm mẫu đất ở đây và bỏ tiền để xây dựng một nhà máy lớn, chờ đợi chính phủ tới bồi thường phá dỡ.

Đáng tiếc, tin tức này là giả, thiếu chút nữa khiến cho quần cộc của Đỉnh gia phải rơi xuống.

“Khụ khụ, Kiên ca quả nhiên là Kiên ca, trách không được Từ tam thiếu và thanh tra Lôi coi trọng ngươi như thế.” Đại Thanh Hùng vội ôm tay hóa giải sự xấu hổ: “Thành thật mà nói, mảnh đất và nhà máy này đều thuộc về ông chủ Đinh của chúng ta. Tổng chi phí gần ba trăm tám mươi nghìn nhưng cuối cùng không nghĩ đến nó lại trôi theo dòng nước. Thôi không nói nữa, nói nhiều chỉ muốn khóc mà thôi.”

Thạch Chí Kiên khịt mũi khinh thường. Năm trăm mẫu đất, cộng thêm những nhà xưởng sắt này, tổng cộng mới tốn ba trăm tám mươi nghìn. Nếu người bình thường không có năm sáu trăm nghìn tệ sẽ không làm được. Có vẻ như vị Đỉnh gia kia rất tháo vát.

Dường như nhìn ra được suy nghĩ của Thạch Chí Kiên, Đại Thanh Hùng nói: “Hồng Nghĩa Hải chúng ta có rất nhiều người nghèo xuất thân từ Nguyên Lãng, nhất là dân bản địa nơi này. Chỉ cần trong nhà có nam đinh, bọn hắn sẽ có được “đinh quyền”, có thể chiếm diện tích xây “đinh phòng”. Đỉnh gia bỏ tiền mua đinh quyền, việc thu đất sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

Thạch Chí Kiên gật đầu, bỗng nhiên nói một câu: “Ba trăm nghìn.”

“Ơ?” Đại Thanh Hùng sững sờ.

Thạch Chí Kiên dựng thẳng hai ngón tay, nói với Đại Thanh Hùng: “Một phát ba trăm nghìn, ta lấy nhà máy này, bao gồm mảnh đất bên dưới.”

“Không thể nào, ta vừa nói qua, Đỉnh gia chúng ta đã bỏ ra…”

Thạch Chí Kiên tiếp tục chặn miệng của hắn: “Ba trăm nghìn, không thể thêm được. Ngươi có biết nguyên nhân tại sao không? Bởi vì không đáng.”

Thạch Chí Kiên nói xong, khinh thường chỉ vào nhà xưởng nói: “Nếu chúng ta không xây nhà xưởng thì cũng không sao. Chúng ta có thể cho thuê hàng trăm mẫu đất và tiếp tục trồng trọt, nhưng ngươi đã xây dựng nhà máy, cách khu công nghiệp quá xa và không ai chịu đến đây thuê đất. Đất không thể canh tác, việc bảo trì và quản lý nhà máy lại tốn một khoản chi phí rất lớn. Đỉnh gia các ngươi là người thông minh, hẳn phải biết làm sao để tính toán món nợ này?”

Đại Thanh Hùng hít sâu một hơi, cảm giác Thạch Chí Kiên là một con hồ ly có thể nhìn thấu tâm tư người khác.