Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 19. Kim Nha Bỉnh co được giãn được

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Bọn hắn biết rất rõ nội tình của Đại Thanh Hùng, song hoa hồng côn nổi tiếng của Hồng Nghĩa Hải, thủ lĩnh dưới trường của Đỉnh gia.

Huống chi, rất nhiều người trong số bọn hắn đều làm lao động trên bến tàu do Hồng Nghĩa Hải quản lý, đối với người có tiếng như Đại Thanh Hùng chỉ có thể kính như thần Phật.

Kim Nha Bỉnh cũng giật mình. Mặc dù hắn hung dữ nhưng cũng chỉ ra oai ở cái địa bàn Thạch Giáp Vĩ này mà thôi.

Đại Thanh Hùng người ta là song hoa hồng côn Hồng Nghĩa Hải, một bàn tay là có thể đánh chết hắn.

Thế là, Kim Nha Bỉnh vội vàng cụp đuôi, im lặng.

“Xin chào Hùng ca.”

“Hùng ca uy vũ.”

Tất cả mọi người đều cung kính chào hỏi Đại Thanh Hùng đang bước đến.

Đại Thanh Hùng ưỡn ngực hõm bụng, chỉ hừ hai tiếng bằng mũi với mọi người, cằm hất lên hai lần, rất kiêu ngạo.

Là thủ lĩnh dưới trướng của lão đại Trương Cửu Đỉnh Hồng Nghĩa Hải, hắn có tư cách cũng như thực lực để làm như vậy.

Rất nhanh, Đại Thanh Hùng nhìn thấy Thạch Chí Kiên đang cầm bài chải đánh răng. Hắn vội bước nhanh đến.

Trước mắt bao người, Đại Thanh Hùng đang kiêu ngạo đột nhiên khiêm tốn nói với Thạch Chí Kiên: ‘Kiên ca, ta đã dựa theo lời dặn dò của ngươi lấy được tiền rồi. Mười nghìn, ngươi đếm lại đi.”

“Ơ, chuyện gì xảy ra vậy?” Mọi người chung quanh đều cảm thấy kinh ngạc.

Lại nhìn thấy đàn em của Đại Thanh Hùng lấy ra mười nghìn, hai tay đưa cho Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên nhìn cũng không thèm nhìn, cầm bàn chải đánh răng chỉ vào trong phòng: “Bỏ trong đó.”

“Vâng.” Đại Thanh Hùng càng thêm khiêm tốn.

Đám láng giềng giống như bị điểm huyệt đứng ngây ra tại chỗ, mở to mắt.

Có chuyện gì xảy ra vậy?

Có phải mình bị hoa mắt hay không?

Lão đại cao cao tại thượng như thần Phật trong lòng bọn hắn lại đưa tiền cho Thạch Chí Kiên?

Kim Nha Bỉnh lại càng kinh ngạc đến mức tròng mắt sắp rơi xuống đất: “Không thể nào?”

Không đợi Kim Nha Bỉnh hiểu ra, Thạch Chí Kiên đã nhìn hắn, làm như không có việc gì để hỏi: “A, Kim Nha Bỉnh, vừa nãy ngươi nói cái gì?”

Kim Nha Bỉnh giật mình, vội vàng thở ra một tiếng, nở nụ cười nịnh nọt: “Lúc nãy ta nói Kiên ca đừng nên gấp gáp, tiền lúc nào trả cũng được. Cho dù không trả cũng không sao.”

Thạch Chí Kiên cười nói: “Sao tự dưng lại tốt như thế? Ngươi đã từng nói, thiếu tiền trả nợ là việc phải làm mà.”

“Đó là ta đang nói chuyện cười. Khi đó ta không biết ngươi là bạn của Hùng ca.”

“Vậy thì giờ ngươi biết chưa?”

“Biết rồi.”

“Nếu đã biết rồi, không thì ngươi vào nhà ngồi chơi một chút nhé?” Thạch Chí Kiên mỉm cười, nhưng nụ cười khiến người ta run rẩy.

“Ta thì không thành vấn đề, Hùng ca cứ tùy ý.” Kim Nha Bỉnh không dám ở chung một chỗ với Đại Thanh Hùng. Hắn không biết Thạch Chí Kiên có quan hệ như thế nào với Đại Thanh Hùng, làm không tốt hắn sẽ lột da của mình.

Đại Thanh Hùng hừ lạnh một tiếng, nhìn cũng không thèm nhìn Kim Nha Bỉnh một chút, chỉ quay sang mỉm cười nói với Thạch Chí Kiên: “Vậy ta xin phép quấy rầy.”

Đại Thanh Hùng là người đã thành tinh. Bằng không, hắn cũng không làm đến thủ lĩnh dưới trướng của Đỉnh gia Hồng Nghĩa Hải, đã sớm bị người ta chém chết rồi.

Hắn biết Thạch Chí Kiên không đơn giản. Hắn cũng muốn giữ mối quan hệ với Thạch Chí Kiên. Lúc này, hắn để đàn em chờ ở ngoài, còn mình thì theo Thạch Chí Kiên vào nhà. Hắn nhìn xung quanh, nói: “Kiên ca, nơi này của ngươi nhỏ quá. Khi nào rảnh rỗi, ta tìm cho ngươi một nơi ở tốt hơn.”

Thạch Chí Kiên gật đầu: “Chuyện này về sau hãy nói.”

Đại Thanh Hùng nói tiếp: “Ngoài ra, về sau Kiên ca chuyện gì thì cứ lên tiếng. Nếu tên Kim Nha Bỉnh có đến quấy rầy ngươi, ta tuyệt đối không tha cho hắn.”

“Cảm ơn, ta không ngờ Hùng ca ngươi lại trượng nghĩa như vậy.”Thạch Chí Kiên bưng một bát cháo loãng ra, nói: “Ngươi ăn sáng chưa? Ăn một miếng nhé.”

“Không cần đâu, Kiên ca, ngươi cứ từ từ mà dùng.” Đại Thanh Hùng từ chối: “Nói thật, trước kia chúng ta có chút hiểu lầm nhưng bây giờ mọi chuyện đều đã qua, mong rằng về sau Kiên ca chiếu cố nhiều hơn.”

“Hùng ca nói đùa, ta làm gì có tư cách chiếu cố ngươi, ngược lại ngươi phải chiếu cố cho ta nhiều hơn mới đúng.” Thạch Chí Kiên híp mắt cười, ăn một muỗng cháo loãng: “Bây giờ ta có một chuyện cần nhờ Hùng ca ngươi giúp đỡ.”

“Chuyện gì?” Đại Thanh Hùng không khỏi vui mừng. Hắn đang lo không biết làm thế nào để rút ngắn quan hệ với Thạch Chí Kiên, bây giờ cơ hội đã đến.

“Ta muốn xây dựng một nhà máy, Hùng ca ngươi kiến thức nhiều, quan hệ rộng rãi, không biết ngươi có thể hỗ trợ giới thiệu một chút hay không?”

Thạch Chí Kiên cứ tưởng là làm khó Đại Thanh Hùng, không ngờ Đại Thanh Hùng lại vỗ đùi, hào sảng nói: “Xây dựng nhà máy? Chuyện này dễ làm thôi.”