Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!


Thẩm Tinh Hải tuyệt vọng hét lên: “Phạm Phái, ngươi là kẻ đê tiện!”

“Chưởng sự Chu đã nói rồi, được phép dùng mọi thủ đoạn.” Phạm Phái thản nhiên không chút để ý nhìn về phía trước và đắc ý cười hỏi: “Các vị sư huynh nội môn, ta có lý đúng không?”

Cảnh tượng này hoàn toàn rơi vào mắt các vị đệ tử nội môn được cử đến đón tiếp người mới. Bọn họ hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn hắn lướt qua Thẩm Tinh Hải và đi về phía cửa lớn nội môn.

Đúng lúc này, một bình gốm đen cũ nát chuẩn xác rơi trúng chân Phạm Phái. Nước trà vàng nhạt chảy xuống, ướt nhẹp một góc áo của hắn ta.

Nhìn qua còn tưởng hắn bị dọa sợ đến độ tè cả ra quần.

Chỉ trong giây phút ngắn ngủi này, Thẩm Tinh Hải cắn chặt răng, dùng toàn lực bò qua bậc thang cuối cùng.

Sau cơn vui sướиɠ khi mọi chuyện thay đổi quá nhanh, hắn cũng không rảnh đứng lên mà chỉ ngây ngốc quay đầu nhìn về phía thân ảnh ung dung giống như đang tản bộ trong sân vắng kia.

Một sợi tóc đen bị gió thổi rối tung nhưng nàng cũng lười vươn tay ra vén lại, nàng để mặc nó tùy ý vờn trên gò má trắng mịn như tuyết, lướt qua đôi mắt trong suốt lạnh lẽo không để người vào mắt kia.

Rõ ràng không có lấy một chút son phấn nhưng hình ảnh phiêu dật phóng khoáng trước mắt này lại như trích tiên hạ phàm.

Là Ôn Vân.

Trước kia Thẩm Tinh Hải ở ngoại môn chỉ chú tâm vào tu hành. Tuy rằng hắn không trêu đùa Ôn Vân như những người khác, nhưng hắn cũng chưa từng tiếp xúc với nàng. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng ở khoảng cách gần như vậy.

Sau đó hắn chợt kinh ngạc phát hiện rằng, thì ra những sư tỷ nội môn có vẻ ngoài xinh đẹp chói mắt kia vậy mà lại trở nên mờ nhạt khi đứng cạnh thiếu nữ này.

Phạm Phái dưới bậc thềm giận dữ rống lên: “Ôn Vân, sao ngươi dám ám hại ta!”

Thẩm Tinh Hải đang muốn thay nàng cãi lại, nhưng lại nghe thấy thiếu nữ kia không chút gợn sóng đáp trả: “Bởi vì ta đê tiện đó.”

Thiếu niên không nhịn được bật cười. Đôi mắt hắn chăm chú dõi theo Ôn Vân. Hắn đang định đứng lên nói lời cảm tạ với nàng, lại phát hiện ra các sư huynh, sư tỷ tới tiếp ứng đã giành trước hắn một bước, đi tới bên cạnh nàng.

Sau khi chắp tay chào hỏi, mọi người vậy mà lại đồng thời lên tiếng: “Không biết Ôn sư muội định chọn Phong nào?”

Một màn này rơi vào mắt Minh Diên khiến nàng ta vô cùng chướng mắt. Lúc trước nàng ta đã từng trải qua khảo nghiệm nội môn một lần, trên người lại có bảo bối của trưởng lão trong gia tộc, ảo ảnh nàng ta gặp phải cũng không tính là khó khăn, cho nên nàng ta thậm chí còn thông qua khảo nghiệm trước tất cả mọi người.

Ấy vậy mà các sư huynh lại cư xử vô cùng bình thản với người hoàn thành trước tiên như nàng ta, nhưng lúc này bọn họ lại đối xử nhiệt tình với Ôn Vân!

Minh Diên sao có thể nhịn được, nàng ta cười mỉa một tiếng: “Sư huynh không thể chọn Ôn Vân được, các huynh không thấy nàng ta không có linh căn sao?”

Mọi người theo bản năng xem xét một chút, lúc này mới phát hiện trên người Ôn Vân quả thực không có lấy một tia linh lực.

“Chuyện này......” Mấy đệ tử nội môn kinh ngạc không thôi, bọn họ vừa tiếc nuối, vừa kinh ngạc khi nàng không hề có tu vi nhưng vẫn đến được đây: “Phải là Luyện Khí trung kỳ thì mới có thể tham gia khảo nghiệm.”

Ôn Vân vẫn luôn cầm mảnh giấy đã ngả vàng trong tay, lúc này mới chậm rãi lên tiếng: “Xin hỏi sư huynh Thập Phong có ở đây không?”

Mấy đệ tử nội môn trẻ tuổi có chút thất vọng, ánh mắt đầy buồn bực nhìn nhau.

“Thập Phong? Bọn ta chưa từng nghe tới Thập Phong? Nội môn có Thập Phong sao?”

“Không thể nào, ta vào nội môn đã được ba năm rồi, chỉ nghe qua có tất cả chín phong.”

Nghe đến đây, Minh Diên bỗng bật cười thành tiếng: “Hóa ra ngay cả chức đệ tử nhóm lửa cũng là giả!”

Thẩm Tinh Hải liếc mắt trừng nàng ta một cái: “Câm miệng!”

Mấy đệ tử nội môn đều là người tốt. Nếu không bọn họ cũng sẽ không được phái tới đón tiếp người mới. Hơn nữa, bọn họ cũng vì hành động trượng nghĩa vừa rồi của Ôn Vân mà có hảo cảm với nàng. Lúc này tất nhiên sẽ không trào phúng nàng.

“Ôn sư muội đừng lo lắng, mấy người bọn ta đều mới gia nhập nội môn vài năm gần đây, có lẽ bọn ta cũng không biết.”

Đúng lúc này, một đệ tử Nhất Phong chợt nhìn thấy sư huynh nhà mình đi cách đó không xa, hắn bèn gọi lại: “Sư huynh xin dừng bước, sư đệ có việc muốn nhờ huynh giúp đỡ.”

Vị sư huynh kia thấy vậy bèn lại đây. Ban đầu hắn vốn là hiền hòa tươi cười, nhưng sau khi nghe được hai chữ “Thập Phong” thì đột nhiên trở nên lạnh nhạt. Hắn liếc mắt đánh giá Ôn Vân một vòng rồi nhàn nhạt nói: “Không có. Thanh Lưu Kiếm Tông chúng ta không có Thập Phong.”

Ôn Vân có chút sửng sốt.

Không lẽ thực sự là trò đùa dai của ai đó sao? Có điều lai lịch của mảnh giấy kia quá bất phàm, thực sự không nên là vậy.

Đúng lúc này, một thanh kiếm trúc màu lam từ trong mây xanh bay ra, có một người đạp trên thân kiếm đó, vạt áo thêu ba chiếc lá trúc màu xanh tung bay trong gió. Một giọng nói trong trẻo đầy từ tính của một nam tử từ xa truyền đến.