Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Chương 10. Ôn Vân, Kim Đan của muội đâu? (1)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!


“Muốn chết sao?”

Một thanh niên mặc áo trắng nhảy xuống từ thân kiếm, hắn có gương mặt baby nhưng lại có đôi mắt đào hoa tràn đầy tia mê hoặc, khóe môi như cười như không, trông rất ngây thơ vô hại.

Nhưng mà chuôi kiếm trúc màu xanh lam sắc bén này của hắn lại đặt lên yết hầu của đệ tử Nhất Phong kia.

Hắn lạnh lùng nói: “Ngươi lặp lại lần nữa xem, Thanh Lưu Kiếm Tông có Thập Phong hay không!”

Đối phương muốn rút kiếm ra phản kháng, nhưng lại hoảng sợ phát hiện là cả người mình đều không thể động đậy. Ngay cả Kim Đan sắp kết thành của hắn cũng như bị thứ gì đàn áp vậy, vậy thì càng không cần nói đến những sư đệ mới Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ kia!

“Có có có!”

Trên trán hắn túa ra mồ hôi lạnh: “Vị sư huynh này, có chuyện gì từ từ nói.”

“Sư huynh?”

Thiếu niên kia khẽ nhếch môi, như viết rõ ba chữ ‘Ngươi xứng sao’ lên mặt. Hắn cười mỉa nói: “Sư phụ của ngươi là ai?”

Đệ tử Nhất Phong mừng thầm trong bụng, thầm nghĩ người kia đúng là kiêng kỵ địa vị của Nhất Phong. Sau đó hắn vội vàng báo sư môn.

Nhưng thiếu niên kia lại lộ vẻ lạnh lùng rồi hỏi lại: “Chưa nghe bao giờ. Vậy sư tổ của ngươi là ai?”

Sắc mặt của đối phương đã trở nên xanh mét, hắn ta im lặng không muốn nói chuyện, nhưng mũi kiếm đâm về trước, sát ý khϊếp người kia làm hắn ta phải run rẩy. Cuối cùng hắn ta vẫn mở miệng nói: “Sư tổ ta chính là Hồng Trác trưởng lão của Nhất Phong!”

“À, thì ra là thằng nhóc Hồng Trác...” Thiếu niên nhướng mày, giọng điệu rất khinh thường.

Đệ tử Nhất Phong kia định mắng chửi, nhưng khi nhìn thấy cách ăn mặc của hắn thì như nhớ đến gì đó, sắc mặt bỗng tái nhợt: “Chẳng lẽ người là…. Hứa Vãn Phong!”

Thanh kiếm trúc khẽ rung lên, miệng của đệ tử kia lập tức bị rạch nát bươm, máu chảy đầm đìa.

Hắn ta hoảng sợ kêu rên, một chữ cũng không nói ra được.

Hứa Vãn Phong lạnh lùng nói: “Chờ chút nữa đến Thập Phong dập đầu đủ một ngàn cái, nếu không ngày mai người và Hồng Trác cùng nhau chết.”

Hắn thu kiếm lại và nhíu mày lấy một cái khăn lụa ra, cẩn thận chà lau vết máu trên mặt rồi ghét bỏ vứt đi.

“Thật dơ.”

Hứa Vãn Phong lại ngẩng đầu lên lần nữa mới nhận ra là đám đệ tử nữ đều bị đọa tái mét mặt mày rồi.

Gương mặt hắn lập tức hiện lên vẻ lo sợ bất an, hắn vội chắp tay xin lỗi: “Là Vãn Phong sai, thất lễ với các vị sư muội rồi.”

Ánh mắt hắn khẽ lướt qua mặt các nữ tu, khi đến gương mặt của Ôn Vân thì dừng lại lâu hơi một chút.

Lúc này Ôn Vân cũng nhìn hắn. Bốn mắt nhìn nhau.

Sau đó Ôn Vân hỏi: “Xin hỏi, huynh là sư huynh Thập Phong à?”

Hứa Vãn Phong cũng không để ý các nữ tu gọi mình là sư huynh, nên hắn rụt rè cười gật đầu.

Đây có lẽ là bắt đầu của một chuyện xưa lãng mạn và thê lương. Hắn thầm thở dài. Không có cách nào cả, người đẹp thường có nhiều chuyện xưa nhất.

Nhưng câu nói tiếp theo của Ôn Vân là….

“Huynh có thể nói đường đến Thập Phong ra sao không? Ta muốn đến đó nhóm lửa.”

“.........”

Hứa Vãn Phong nhìn tờ giấy ố vàng được đưa ra kia rồi im lặng một hồi lâu.

Đám đệ tử mới Minh Diên đi theo sau sư huynh, thành thật đi đến từng phong của họ.

Nàng ta phồng má bước đến, tức giận nhìn chằm chằm vào chân trời rồi thì thầm: “Tại sao Ôn Vân là đệ tử nhóm lửa cũng có thể ngự kiếm, còn chúng ta thì không được?”

Thẩm Tinh Hải lạnh nhạt nói: “Trong nội môn Thanh Lưu Kiếm Tông, người ngoài và đệ tử bình thường đều không được ngự kiếm, chỉ có đệ tử thân truyền của các trưởng lão mới có tư cách này.”

“Chẳng lẽ vị sư huynh kia là đệ tử thân truyền?”

Chỉ có để tử dưới môn hạ của các vị phong chủ mới được xưng là đệ tử thân truyền. Toàn bộ Thanh Lưu Kiếm Tông, đệ tử thân truyền cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, mỗi người đều vang danh là thiên tài, nhưng ai cũng không biết Hứa Vãn Phong vừa rồi.

Người duy nhất biết thân phận của hắn chính là vị sư huynh kia, hắn ta vừa chạy đến Dược Các lấy thuốc cầm máu trị vết thương trên miệng.

“Có lẽ là đệ tử thân truyền của Thập Phong.”

Minh Diên khịt mũi nói: “Mọi người đều chưa từng nghe đến Thập Phong gì đó, cũng không biết là có phải kẻ không cửa không nẻo nò nói bừa hay không…..”

“Ngươi cũng muốn nát miệng như vị sư huynh vừa rồi sao?” Thẩm Tinh Hải lạnh lùng cảnh cáo.

Hắn thầm nghĩ, đợi đến khi chính thức bái sư xong, hắn nhất định phải hỏi thăm sư phụ xem Thập Phong rốt cuộc là nơi nào, hoặc nếu có cơ hội thì hắn lại đi gặp thiếu nữ kia một lần, tự mình nói lời cảm ơn mà vừa rồi hắn không thể nói được kia.

Nhưng bên kia, Ôn Vân được nhiều người nhớ thương vẫn còn bay trên trời cao.

Không phải phù không thuật nhẹ nhàng bay lên cách mặt đất vài mét, mà là đứng ở đám mây cao vυ"t trên trời cao.

Vừa rồi Hứa Vãn Phong còn rất tàn nhẫn, nhưng hiện tại lại tốt bụng ngự kiếm đưa nàng đến Thập Phong.