Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Chương 11. Ôn Vân, Kim Đan của muội đâu? (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!


Cũng không biết rốt cuộc hắn có lại lịch gì mà thỉnh thoảng gặp phải mấy vị trưởng lão, họ đều vòng xa hắn như là gặp ma vậy. Một vài nữ tu đi qua thì ngượng ngùng đến đây chào hỏi hắn.

Các nàng thấy trên thân kiếm còn có Ôn Vân vô cùng xinh đẹp thì lộ vẻ thấu hiểu.

“.........”

Ôn Vân bỗng cảm thấy mình như lên kiếm của giặc vậy.

Suốt chặng đường, nàng luôn ngắm nghía các loại kỳ cảnh của các Phong. Nói là Phong, nhưng thật ra lại là một điện lớn được sửa chưa dọc theo ngọn núi lớn, hoặc là thanh nhã, hoặc là nghiêm chỉnh. Cũng có chút phong cảnh của đệ nhất kiếm tông.

Sau đó, thanh kiếm trúc của Hứa Vãn Phong rơi xuống đỉnh núi cuối cùng kia.

“Đây chính là Thập Phong.”

Hứa Vãn Phong thuận miệng giới thiệu, ánh mắt lại âm thầm quan sát phản ứng của Ôn Vân.

Thật ra ngọn núi cũng không nhỏ, nhưng so với chín phong thì có vẻ kém cỏi hơn, đã không có cũng điện nguy nga, lại không có ban công mạnh mẽ. Người đầu tiên đến Thập Phong đều sẽ rất khinh thường nơi này.

Nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện ra, suốt chặng đường biểu cảm của thiếu nữ vẫn luôn là lạnh nhạt, thế nhưng giờ lại tươi cười!

Trong mắt nàng không có khinh thường hay thất vọng, ngược lại là sự kinh ngạc, cảm thán và vui sướиɠ tự đáy lòng!

Sao có thể không kinh ngạc cảm thán được?

Ôn Vân vừa đi vào nội môn thì phát hiện ma pháp nguyên tố ở nơi này không chỉ nhiều hơn ngoại môn gấp trăm lần. Chờ đến khi nàng rơi xuống Thập Phong rồi mới phát hiện ra, cả tòa núi này giống như một viên ma pháp thạch siêu lớn, ma pháp nguyên tố ở dây rất nồng đậm, làm cả người nàng đều rất sảng khoái.

Ôn Vân rất muốn tu hành ngay lập tức, nhưng mà tới đâu hay tới đó. Nàng cảm thấy mình vẫn nên làm tốt công việc của bản thân trước mới được.

Vì thế nàng hỏi: “Hứa sư huynh, xin hỏi phòng chất củi ở đâu vậy?”

“Phòng chất củi?”

“Đúng vậy.” Ôn Vân gật đầu và mau chóng tiến vào trạng thái làm việc: “Ta đi đốn củi, nhóm lửa ,nấu cơm. Còn mấy việc khác như gánh nước, giặt quần áo cũng phải làm à?”

Tích cực như vậy sao?

Hứa Vãn Phong còn chưa kịp trả lời thì một thanh niên có gương mặt hiền hòa nho nhã mặc một bộ quần áo màu đen đậm từ trong viện đi ra.

Hắn nhìn thấy Ôn Vân thì khẽ nhíu mày, sau đó nhìn về phía sư đệ và nói: “Nhị sư đệ, bây giờ đệ dám đưa cả nữ đệ tử lên núi à!”

“Đại sư huynh, còn không phải huynh muốn tuyển đệ tử nhóm lửa sao?” Hứa Vãn Phong vô tội vội vàng phủi sạch quan hệ.

Hắn cầm tờ giấy vàng lên và giơ ra: “Đây là đệ tận mắt nhìn thấy huynh viết, đệ còn tưởng là chỉ đùa thôi, ai ngờ huynh thật sự đem ra dán ở ngoại viện.”

Việt Hành Chu tập trung nhìn vào dòng chữ nhỏ như chó bò kia: “Huynh viết chữ xấu như thế bao giờ….”

“Tối hôm qua.” Hứa Vãn Phong cười tủm tỉm nhắc nhở: “Huynh đến Tam Phong tìm tiểu tử Trai Nguyệt kia so kiếm, uống hết ba bình rượu…..”

“Được rồi, đệ đừng nói nữa.” Việt Hành Chu nhanh chóng ngắt lời, không cho Hứa Vãn Phong nói tiếp. Sau đó hắn nhìn Ôn Vẫn, im lặng một hồi lâu rồi gian nan nói: “Có thể đưa nàng ta trở về không?”

Hứa Vãn Phong cười đến vô cùng ngây ngô: “Sợ là không được. Vừa rồi trên đường có đệ tử đuổi theo đưa ngọc điệp của muội ấy đến, hiện tại muội ấy đã được ký lục vào danh sách đệ tử chính thức của Thập Phong chúng ta rồi.”

Trong lòng bàn tay sáng ngời của hắn là ngọc điệp kia, quả nhiên ở mặt chính có khắc ‘Ôn Vân’, mặt sau lại khắc một chữ “Thập”.

Ngay cả ngọc điệp thân phận cũng làm xong, lần này hiệu suất làm việc của tông môn thật cao kinh người.

Việt Hành Chu nhìn về thiếu nữ tên Ôn Vân lần nữa.

Nàng vẫn luôn an tĩnh đứng ở bên cạnh, rõ ràng đã nghe rõ lời nói của bọn họ, biết rõ lần tuyển đệ tử này của Thập Phong chỉ là một trò cười, nhưng nàng vẫn không tức giận, không gây rối, tâm tính như vậy là rất hiếm có.

Lúc trước phần lớn các đệ tử đều không biết đến sự tồn tại của Thập Phong, nếu có biết cũng là tránh né còn không kịp, hoặc là vừa đến chân núi đã vì sự hào khí của Cửu Phong mà chạy đến cách vách.

Hơn nữa ngọc điệp thân phận đã ký lục người đó là của Phong kia, trừ khi phạm vào lỗi lớn khi sư diệt tổ, nếu không rất ít trường hợp bị thu lại ngọc điệp. Hắn là có thể cưỡng chế thu hồi lại, nhưng làm vậy không khác gì chôn vùi toàn bộ tiền đồ của thiếu nữ này.

Lời răn dạy của sư môn vẫn còn vang bên tai, hắn không thể làm ra chuyện bỉ ổi như vậy được.

“Ý trời không thể trái, đã vậy thì ngươi cứ ở lại Thập Phong đi.”

Việt Hành Chu thở dài rồi dặn dò: “Gọi tam sư đệ đến, chúng ta cùng thương lượng xem nên sắp xếp cho Ôn Vân thế nào.”

Tuy là không thể chính thức thu nàng vào sư môn, nhưng ở trên con đường kiếm đạo nàu, dù sao bọn hắn cũng có thể chỉ điểm một ít.