Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Chương 12. Ôn Vân, Kim Đan của muội đâu? (3)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!


Hơn nữa…..

Hiện tại Thập Phong thực sự rất thiếu một người làm tạp vụ.

Người mới nhậ Phong là phải cử hành một đại điển đơn giản. Nghe nói là phải tắm gội dâng hương chiếu cáo sơn môn, rồi lại vào chính điện vái lạy các vị tiền bối, cuối cùng là các vị trưởng bối trong Phong dẫn theo nhận biết các vị đồng môn.

Đại điển nhập Phong của Ôn Vân được diễn ra sau *nửa chén trà*, ở một khu nhà cũ nát trong tiểu viện.

*Nửa chén trà: khoảng 10-15 phút.*

“Đây là đại sư huynh của ta, Việt Hành Chu, cũng là phong chủ Thập Phong.” Hứa Vãn Phong giới thiệu cho nàng.

“Phong chủ tạm thời.” Việt Hành Chu hiền hòa sửa lại.

Hứa Vãn Phong cười khẽ rồi nói tiếp: “Ta tên là Hứa Vãn Phong, đứng hàng thứ hai trong sư môn.”

Sau đó hắn lại đẩy xe lăn ra: “Đây là tam sư đệ của ta, Bạch Ngự Sơn. Gần đây đệ ấy tu luyện có chút vấn đề nên bị thương nhẹ, có hơi chút bất tiện.”

“......”

Ôn Vân nhìn người ngồi trên xe lăn bị quấn băng gạc đến kín mít, chỉ chừa lại đôi mắt ở bên ngoài kia rồi im lặng.

Người này nhìn thế nào cũng giống như xác ướp, thật sự chỉ là vết thương nhỏ, có hơi bất tiện thôi sao?

Sau khi giới thiệu hai người kia xong, Hứa Vãn Phong đã không còn gì để nói, bởi vì….

Bởi vì trước kia Thập Phong tính thêm cả hắn cũng tổng cộng chỉ có ba người.

Hắn như cảm thấy đại điển nhập Phong như vậy có chút qua loa, vì thế lại che miệng ho nhẹ rồi bổ sung thêm một câu: “Chúng ta đều là đệ tử đời thứ tám của tông môn, tuy chúng ta không thể chính thức thu muội nhập môn, nhưng đối ngoại muội vẫn được tính là đệ tử đời thứ chín.”

Nói xong, hắn mỉm cười nhìn về phía Ôn Vân, chờ đợi phản ứng kinh ngạc hoảng loạn hoặc là vui mừng như điên của nàng.

Nhưng mà Ôn Vân đã quen độc lai độc vãn, ngay cả Thanh Lưu Kiếm Tông rốt cuộc có mấy đời đệ tử cũng không biết. Cho nên nàng chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn vào Hứa Vãn Phong, sau đó bình tĩnh gật đầu….

“Vâng, muội biết rồi.”

Thật tốt cho một người mới nhận vinh sủng vẫn không hoảng hốt! Ba người thầm nghĩ, xét về tâm cảnh này, nàng cũng coi như xứng với Thập Phong!

Như vậy vấn đề lại xuất hiện, đến cuối cùng là ai sẽ dạy kiếm pháp cho Ôn Vân đây?

Bạch Ngự Sơn ngồi trên xe lăn im lặng chớp mắt tỏ vẻ từ chối. Hiện tại hắn có bộ dạng như vậy, cũng không giống bộ dạng có thể dạy kiếm.

Hứa Vãn Phong khó xử nói: “Đệ không dạy muội ấy được, đệ không nỡ nhìn mỹ nhân chịu khổ đâu.”

Sau đó hắn lại chuyển ánh mắt về phía Việt Hành Chu và nhắc nhở: “Sư huynh, đây là người huynh gọi về đây.”

Việt Hành Chu lộ vẻ hổ thẹn và cười khổ nói: “Hổ thẹn, huynh cũng chưa bao giờ dạy kiếm pháp cho người khác….”

Thật sự rất giống một đám học sinh kém trốn tránh trách nhiệm không chịu làm bài tập.

Ba người rơi vào yên lặng, cũng không biết phải sắp xếp cho Ôn Vẫn thế nào mới ổn.

Mãi cho đến khi Ôn Vân nhẹ giọng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này: “Ba vị sư huynh, muội là làm đệ tử nhóm lửa, không cần truyền kiếm pháp cho muội đâu, để muội đốn củi, nhóm lửa, gánh nước, nấu cơm là được rồi.”

Để nàng thuận tiện ở một viên ma pháp thạch siêu lớn này tu luyện ma pháp là được rồi.

Thiếu nữ khẽ ngước gương mặt nhỏ trắng nõn nà lên, dùng giọng điệu bình tĩnh giải thích: “Hơn nữa muội không có linh căn, không thể tu hành. Ba vị sư huynh không cần bối rối vì tiền đồ của muội.”

Nàng vừa dứt lời, ánh mắt của ba người lập tức theo phản xạ quét lại đây.

Vừa rồi họ vẫn luôn cố ý không tra xét linh căn của Ôn Vân, và họ cũng nghĩ rằng tu vi của nàng quá thấp nên họ không nhận ra. Rốt cuộc với họ mà nói, linh lực của Luyện Khí kỳ cũng gần như bằng không.

Kết quả vừa liếc mắt nhìn kỹ thì ba người đều ngây người ngay tại chỗ.

Hứa Vãn Phong khẽ nheo đôi mắt đào hoa lại: “Cốt linh mười lăm!”

Một giọng nói hàm hồ phát ra từ trong miệng của Bạch Ngự Sơn: “Kim Đan!”

Cuối cùng là Việt Hành Chu, người thanh niên vừa rồi vẫn còn hiền hòa nho nhã như một chính nhân quân tử, nay lại vỗ bàn đứng lên, ánh mắt vô cùng âm u.

“Ôn Vân, Kim Đan của muội đâu!”

Lúc này lại đến lượt Ôn Vân ngẩn ngơ.

Người nhà họ Ta dùng thủ pháp vô cùng tinh diệu để đào Kim Đan của nàng, cho nên dù là Nguyên Anh kỳ cũng chỉ thấy nàng là người phàm, trời sinh không có linh căn. Giống như trưởng lão trước đây ở ngoại viện vậy, lúc trước ngài ấy cẩn thận xem xét nửa ngày vẫn không thấy có gì không thích hợp.

Nhưng ba vị sư huynh kỳ quái này thế nhưng liếc mắt là có thể nhìn thấu chân tướng. Rốt cuộc bọn họ có tu vi là gì!

--------------------

Tác giả có lời muốn nói: Tổ hợp 4 người kỳ quái của Thập Phong đã gom đủ.

Đại sư huynh Việt Hành Chu. Nhị sư huynh Hứa Vãn Phong. Tam sư huynh Bạch Ngự Sơn.

Sư muội kiếm tông, Ôn Vân đã vào chỗ!