Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Hiện tại trước mắt Ôn Vân có hai lựa chọn.

Một là nàng trực tiếp kêu oan, vạch trần tên thiên tài dởm Tạ Mịch An kia, sau đó nhờ ba vị sư huynh có thực lực khó lường này báo thù thay nàng.

Hai là lừa gạt cho qua chuyện.

Ôn Vân không chút do dự chọn cái thứ hai.

So sánh giữa một bên là đệ tử tạp dịch không chút giá trị, một bên là đại gia tộc thế gia, người bình thường hiển nhiên đều sẽ lựa chọn vế sau. Lại nói, cho dù hiện tại nàng có nói ra chân tướng thì cũng không thể đảm bảo ba người này chắc chắn sẽ không bắt nàng tới nộp cho Tạ gia, rồi sau đó để kẻ khác gϊếŧ nàng diệt khẩu.

Ôn Vân không cảm thấy nàng giống nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình, có được năng lực khiến người khác vừa gặp lần đầu đã vì nàng đi khiêu chiến một đại gia tộc.

Hơn nữa nàng dám gia nhập nội môn là vì mấy hôm trước nàng nghe một vị thân truyền đệ tử nói là trong hai ngày tới sẽ được dẫn ra ngoài tiêu diệt ma tu. Cho nên ít nhất hai ba năm kế tiếp, nàng không cần lo lắng sẽ đυ.ng phải Tạ Mịch An.

Hơn nữa, dựa vào người khác sao có thể so với dựa vào chính mình. Hiện tại nàng ở Thập Phong cũng có đủ thời gian để nâng cao thực lực của mình.

Tu sĩ báo thù trăm năm không muộn. Bởi lẽ khi đã đạt đến một cảnh giới nhất định, một lần nhắm mắt bế quan, mở mắt ra đã là trăm năm sau.

Vậy nên Ôn Vân không chút biến sắc mà tô vẽ lên thân thế bi thảm gặp phải loạn lạc, cha mẹ đều chết hết, bản thân thì bị ma tu cướp mất Kim Đan.

Mối thù giữa chính đạo và ma đạo đã có từ mấy ngàn năm trước, ngay cả Ôn Vân cũng đã nghe tin.

Nghe nói năm trăm năm trước, thực lực của ma đạo vượt xa chính đạo, nếu không phải có ba đại môn phái và tứ đại gia tộc cùng nhau ép bọn họ lui về hải ngoài thì sợ đất liền đã sớm là của bọn chúng.

Sau năm trăm yên lặng, mười mấy năm gần đây bọn chúng lại âm thầm ngóc đầu lên. Lời nói này của Ôn Vân vô tình lại ăn khớp với thực tại.

Quả nhiên ba người kia vừa nghe mọi chuyện là do ma tu làm thì đều không truy hỏi nữa, chỉ là đều dùng vẻ mặt đầy thương hại mà nhìn nàng.

Đã có rất nhiều thiên tài ngã xuống dưới tay ma tu, Ôn Vân cũng không phải người duy nhất. Mấy trăm năm qua, bọn họ đã gặp không ít người có tình cảnh giống như nàng.

Nhìn Ôn Vân tuổi còn nhỏ mà thân thế đã bi thảm như vậy, Hứa Vãn Phong không khỏi sinh lòng thương tiếc. Cũng bởi vậy mà trên suốt con đường đi tới khu nội vụ lĩnh đồ vật, hắn vô cùng săn sóc Ôn Vân.

Lại nói, trên thực tế là với bất kỳ vị nữ tu nào Hứa Vãn Phong cũng đều có lòng thương tiếc. Hơn nữa mức độ thương tiếc của hắn còn căn cứ vào giá trị nhan sắc của đối phương.

Khi đến đoạn đường gần khu nội vụ, Hứa Vãn Phong đã bị một nữ trưởng lão gọi đi, Ôn Vân đành tự mình đi lĩnh đồ.

Ở đây có rất nhiều đệ tử tới lĩnh đồ vật, cũng có vài gương mặt quen thuộc tới từ ngoại môn. Minh Diên tất nhiên cũng xuất hiện trong số này.

Ôn Vân đặt ngọc bài chứng minh thân phận lên trên, không ngờ đối phương chỉ quét mắt nhìn qua rồi chau mày lại.

“Mau đi đi, đừng có đùa giỡn với ta! Ngọc bài này của ngươi chắc chắn là giả! Mấy phong khác không làm lại đi làm thành Thập Phong, nội môn nào có Thập Phong!”

Minh Diên thấy vậy không nhịn được bật cười thành tiếng rồi thản nhiên tiến lên đẩy Ôn Vân ra, đặt ngọc bài của chính mình lên trên.

Nhìn thấy mấy chữ đệ tử Nhất Phong, quản sự kia lập tức tươi cười lấy lòng.

“Thì ra là sư muội Nhất Phong. Trông thật lạ mặt, không biết sư muội là đệ tử dưới trướng vị chân nhân nào?”

Minh Diên kiêu ngạo đáp: “Ta là đệ tử của Triệu chân nhân.”

Tên quản sự kia càng cười tươi hơn nữa: “Thất kính rồi, thất kính rồi. Thì ra là đồ tôn của Hồng Trác trưởng lão, sau này Minh sư muội chắc chắn là tiền đồ vô lượng!”

Minh Diên nhận lấy đồ vật xong cũng không quên trào phúng Ôn Vân đang trống rỗng hai tay ở bên cạnh: “Ôn sư muội phụ trách nhóm lửa ở phong nào vậy? Sao ta đi khắp nội môn cũng không thấy Thập Phong?”

Quản sự kia cũng đi theo mỉa mai: “Ta đây đã ở nội vụ đường đã ba năm rồi nhưng cũng chưa từng nghe tới phải giao đồ vật cho Thập Phong gì đó.”

Ôn Vân còn chưa kịp nói gì thì một cỗ uy áp vô cùng mạnh mẽ bất ngờ ập tới, ngoại trừ Ôn Vân ra, tất cả mọi người trong khu nội vụ đều ngã nhào trên mặt đất.

Hứa Vãn Phong thong dong từ bên ngoài đi tới và ném một túi trữ vật ra.

“Hắn ta nói mấy thứ này không có phần của muội phải không? Vậy được thôi, vậy chúng ta mang hết tất cả về, từ từ tìm phần của muội.”

“……..”

Đây chẳng phải là ngang nhiên cướp đoạt sao?

Nhưng Ôn Vân là một sư muội biết nghe lời, nàng nhanh thoăn thoắt giúp nhị sư huynh nhà mình đoạt đồ.......Không phải, ừm, là lấy đồ vật.

Sau khi thu gom xong, Hứa Vãn Phong đi về phía trước rồi dừng lại ngay trước mặt Minh Diên. Hắn ngồi xổm xuống, tươi cười nhìn chằm chằm vào nàng ta.