Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!



“Vị sư muội mặt tròn này đừng sợ hãi, ta không phải là kẻ xấu.”


Trong đầu của Minh Diên đều là hình ảnh vị sư huynh bị rạch nát miệng lúc trước, nàng ta vô cùng hoảng sợ, vội che miệng muốn chạy trốn.

Bất chợt một lưỡi kiếm lạnh lẽo xuất hiện trước mặt nàng ta. Hứa Vãn Phong khẽ ngoắc ngoắc ngón tay, lưỡi kiếm lập tức vỗ vào khuôn mặt trong của Minh Diên, khiến nàng ta sợ hãi đến độ muốn ngất đi.

Hắn vẫn nở nụ một cười vô hại và tốt bụng chỉ vào Ôn Vân, ý bảo Minh Diên nhìn vào nàng.

“Ngươi có thể vũ nhục muội ấy.”

Hắn lại lắc ngón tay.

“Nhưng không được phép vũ nhục Thập Phong.”

Ôn Vân: “…….”

Nhị sư huynh, xin huynh cũng thương tiếc cho tôn nghiêm của sư muội chút đi!

Nhị sư huynh cũng rất thương tiếc sư muội, khi ra khỏi nội vụ đường, hắn đã lập tức đưa túi trữ vật đã chất đầy đồ vật kia cho Ôn Vân.

Dù rằng Ôn Vân không có linh lực, hoàn toàn không thể mở túi trữ vật này, lấy nó cũng chỉ có thể làm vật trang trí mà thôi.

Hứa Vãn Phong vẫn còn không thỏa mãn, hắn oán giận nói với Ôn Vân: “Bọn nhãi ranh Nhất Phong kia đúng là hay mất trí nhớ, phải cẩn thận dạy dỗ lại mới được.”

Mới đầu Ôn Vân còn tưởng hắn muốn đến cướp hết đồ vật của Nhất Phong, hoàn toàn không ngờ tới....

Hắn lại ‘cướp’ hai người trở về.

Người trẻ tuổi kia nhìn qua có chút quen mắt, đúng là kẻ đã bị Hứa Vãn Phong rạch nát miệng kia.

Còn người còn lại chính là một lão giả mặc áo gấm, chính là trưởng lão Hồng Trác của Nhất Phong.

Tu vi của ông ta rõ ràng đã là Nguyên Anh đỉnh kỳ, có thể coi là một đại nhân vật đi đến đâu cũng được mọi người cung phụng, nhưng lúc này ông ta lại quỳ thẳng dưới chân núi Thập Phong.

Mà Hứa Vãn Phong thì đang ung dung đếm: “Tiếp tục, còn 872 cái nữa.”

Ông ta trừng mắt nhìn Ôn Vân ở cách đó không xa với ánh mắt tràn đầy khuất nhục cùng phẫn hận.

Sau đó một tiếng ‘phanh’vang lên, ông ta lại dập đầu một cái rồi tiếp tục trừng mắt nhìn Ôn Vân.

“Đừng có trừng ta như vậy.” Ôn Vân nhíu mày: “Ta chỉ là quét rác ở đây mà thôi.”

Đây là sự thật, chân núi Thập Phong đã rất nhiều năm chưa được dọn dẹp, ba người kia ra cửa đều là ngự kiếm bay đi, nên con đường này đã sắp không thấy rõ hình dáng rồi.

Vừa rồi nàng đang quét dọn thì Hồng Trác trưởng lão và đồ tôn của ông ta bị ‘đóng gói’ ném xuống đây.

Nhưng tình cờ và thật bất ngờ là Hồng Trác trưởng lão lại bị ép phải quỳ gối dập đầu ở chỗ này. Ông ta không dám trừng mắt nhìn Hứa Vãn Phong nên chỉ có thể trừng mắt nhìn Ôn Vân.

Hứa Vãn Phong lười biếng nói: “Hồng Trác, sao ngươi dám trừng người của Thập Phong ta?”

Hồng Trác trưởng lão vội vàng cúi đầu, nói ra câu nói đầu tiên sau khi đặt chân đến Thập Phong: “Hồng Trác không dám, sư thúc tổ.”

Hứa Vãn Phong hất cằm về phía Ôn Vân: “Muội ấy mới tới nên cũng không bắt nạt ngươi.”

Hồng Trác trưởng lão còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì Hứa Vãn Phong đã nói tiếp: “Về sau gặp muội ấy thì gọi sư thúc là được.”

Vì vậy Hồng Trác trưởng lão nghẹn ngào nói: “Gặp qua sư thúc.”

Câu này vừa được thốt ra, mí mắt của Ôn Vân đã lập tức run lên.

Nàng yên lặng quan sát Hồng Trác trưởng lão râu tóc bạc phơ, làn da lấm tấm đồi mồi ở trước mặt, sau đó lại nhìn về phía Hứa Vãn Phong anh tuấn như thiếu niên đôi tám.

Chờ đến khi Hồng Trác trưởng lão và đồ tôn của ông ta thành thật dập đầu đủ một ngàn cái, cuối cùng nàng cũng không nhịn được.

“Nhị sư huynh, địa vị của huynh rất cao phải không?”

Vị nhị sư huynh khó hiểu liếc mắt nhìn nàng: “Không phải ta đã nói với muội rồi sao? Ta là đệ tử đời thứ tám, muội là đệ tử đời thứ chín.”

Ôn Vân trầm ngâm một lát, sau đó tò mò hỏi: “Vậy chưởng môn là đệ tử đời thứ mấy?”

“Cũng giống như Hồng Trác, đều là đệ tử đời thứ mười.”

Cho nên sau này Tạ Mịch An gặp nàng thì phải cung kính gọi nàng là…..Sư thúc tổ?

Ôn Vân im lặng một hồi rồi hỏi ra một câu tra tấn linh hồn.

“Nhị sư huynh, xin hỏi huynh đã bao nhiêu tuổi rồi?”

Hứa Vãn Phong ngượng ngùng cười nói: “Ta cũng không lớn tuổi lắm, chỉ mới 520 tuổi thôi.”

Vốn dĩ hắn cho rằng sẽ được thấy dáng vẻ khϊếp sợ của Ôn Vân, nhưng thiếu nữ chỉ bình tĩnh gật đầu, sau đó bình tĩnh nói: “May quá, cũng không quá chênh lệch với muội lắm.”

Đời trước nàng cũng sống tới 500 tuổi, đúng là không quá chênh lệch.

Hứa Vãn Phong: “Sư muội nghiêm túc sao?”

“Ừm.” Ôn Vân gật đầu và khẳng định: “Sư huynh mới hơn 500 tuổi mà thôi, vẫn trẻ tuổi giống muội.”

Nhưng nàng cũng đoán được đại khái về thực lực của Hứa Vãn Phong.

Ở thế giới tu chân, đến Kim Đan kỳ thì tuổi thọ sẽ tăng thành 200 tuổi, nếu Nguyên Anh thì tuổi thọ sẽ tăng thành 500 tuổi. Tu vi của Hứa Vãn Phong nhất định là ở phía trên…

Là Hóa Thần Kỳ!