Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!


Bọn họ giống như đang nhìn thấy hình ảnh gì đó vô cùng đáng sợ.

Chưởng sự Chu ngẩng đầu nhìn những đệ tử ngoại môn đó, vuốt ve chó vàng bên cạnh mình và thở dài nói: “Bậc thứ năm ngàn linh một mới là nơi đáng sợ nhất. Không biết bao nhiêu đệ tử có tư chất hơn người nhưng tinh thần không đủ vững đã dừng chân ở đó rồi.”

“Đứng ở nơi đó, bọn họ sẽ nhìn thấy ảo ảnh về nỗi sợ hãi lớn nhất trong nội tâm sâu thẳm của chính mình. Hơn nữa, theo mỗi bước đi, ảo ảnh này sẽ càng chân thật hơn.”

“Gâu!” Cún nhỏ sủa một tiếng, bày ra dáng vẻ nóng lòng muốn thử.

“Haha, lão cẩu nhà ngươi muốn lên đó làm gì? Có lẽ ngươi chỉ nhìn thấy ảo ảnh chính mình bị người ta đem đi nấu mà thôi!”

“Gâu....” Chó nhỏ giống như nức nở kêu lên một tiếng, sau đó lập tức kẹp chặt đuôi lại rồi núp ra phía sau ông ta.

Chưởng sự Chu nhìn mấy đệ tử ngoài môn có thiên phú không tồi chật vật bỏ cuộc thì không khỏi lắc đầu cảm thán: “Đây là đám đệ tử ngoại môn kém nhất ta từng gặp......Hửm? Đứa nhỏ kia vậy mà lại......”

Ôn Vân dừng chân trong chốc lát rồi tiếp tục bước về phía trước, mỗi bước đi đều rất vững vàng.

Những đệ tử khác hoặc là nhìn thấy quái vật đáng sợ, hoặc là nhìn thấy oan hồn kẻ đã bị bọn họ gϊếŧ hại, không ai biết được nàng đã nhìn thấy thứ gì.

Ôn Vân nhìn thấy là thi thể của nàng, là cái chết bi thảm ở đời trước hiện lên trước mắt nàng.

Đời trước, nàng dùng chính cơ thể người phàm của mình để tạo ra một cấm chú chỉ thần linh mới được phép thực hiện. Rõ ràng hết thảy đều thành công, nhưng ở bước thi triển, hành động của nàng dường như đã khiến thần linh tức giận. Cơ thể nàng không hiểu sao đột nhiên nổ tung một cách kỳ quái, những mãnh vỡ huyết nhục mơ hồ dường như bắn tung tóe lên người nàng.

“Thì ra ta chết thảm như vậy.”

Càng đi lên cao, ảo ảnh nhìn thấy lại càng chân thật. Bất luận là ai đi nữa, nếu chứng kiến trạng thái tử vong của chính mình vô số lần, e rằng đã sớm phát điên. Nhưng Ôn Vân là ngoại lệ. Nàng giống như tự giễu, lại giống như cảm thán cho chính mình.

Suy cho cùng, thời gian mấy trăm năm cô độc cũng đủ để biến một nữ hài vốn là mềm mại trở thành một con người sắt đá.

Ôn Vân bình thản nhìn những ảo ảnh đó, không chút né tránh bước qua thi thể của chính mình và tiến về phía trước. Thậm chí nàng vẫn cảm nhận được một chút sợ hãi cùng thống khổ chôn giấu ở nơi sâu kín trong tận cùng linh hồn chính mình. Nhưng nàng cũng không lùi bước mà chỉ nhìn thẳng về phía trước, không ngừng tiến lên.

Lúc này, những ảo ảnh kia dường như cũng biết bản thân nó vô dụng với nàng, nên nó đột nhiên biến đổi.

Một thanh kiếm mang theo tia sáng lạnh lẽo bất chợt lóe lên, đâm thẳng vào thân thể nàng.

Cảm giác đau đớn một kiếm xuyên tim kia chân thật đến đáng sợ. Hơn nữa mũi kiếm còn khuấy đảo trong người nàng hai lần, khiến thân thể nàng run lẩy bẩy.

Nàng ngẩng đầu thì nhìn một thiếu niên mặc áo trắng đứng trước mắt mình. Khuôn mặt người nọ đầy vẻ không đành lòng xen lẫn áy náy. Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó rồi dứt khoát đâm kiếm vào sâu hơn.

Nàng cúi đầu và nhìn thấy viên Kim Đan nhiễm máu đỏ tươi bị mũi kiếm lấy ra. Ngay sau đó, máu tươi phun trào, váy trắng nhuộm thành màu máu đỏ tươi.

Đến cuối cùng, đọng lại trong tầm mắt nàng là một mảnh đỏ rực.

Ảo ảnh này chân thực đến nỗi khiến nàng cảm nhận được đau đớn như cơ thể bị xé rách. Ôn Vân hít một hơi thật sâu, rồi dừng lại một hồi lâu, sau đó chợt nhận ra khóe mắt đã ướt đẫm từ bao giờ.

Nàng nhẹ nhàng lau đi nước mắt đọng nơi khóe mắt rồi khẽ nói với chính mình: “Thì ra ngươi cũng thảm như vậy.”

Dừng lại một chút, nàng nói: “Không sao cả, ta sẽ đòi lại công bằng cho ngươi.”

Nói rồi nàng lại kiên định tiến về phía trước.

Sau khi bước thêm một tầng bậc ngọc, cuối cùng Ôn Vân chỉ nhìn thấy cửa lớn của nội môn cách nàng độ mười bước chân. Nàng lại nhìn xung quanh, thì ra hơn một ngàn đệ tử kia cũng chỉ còn ít ỏi mấy chục người mà thôi. Lúc này tinh thần và thể xác của mọi người đều rất mệt mỏi, mỗi bước đi lên trên đều giống như vác thêm ngàn cân, vô cùng gian nan.

Bất tri bất giác, Ôn Vân đã đi lên phía trước đoàn người, lúc này phía trước nàng cũng chỉ có ba, bốn người.

Thiếu niên đi phía trước nàng đã đi gần tới cửa nội môn. Khuôn mặt hắn lộ ra ý cười giống như trút bỏ được gánh nặng. Hắn dường như đang gắng gượng tích góp chút sức lực cuối cùng để bước một bước cuối kia thì nam tu mặc áo đen ở phía sau đột nhiên phóng mũi kiếm về phía chân hắn.

Cú tập kích bất ngờ này giống như cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, thiếu niên kia lập tức khuỵu chân xuống, té ngã ở trước cửa lớn nội môn.


“Xin lỗi Thẩm sư đệ, ta và đệ cùng nhau tranh giành hai trong số năm danh ngạch trở thành đệ tử Nhất Phong. Có điều trước đó đã có bốn kẻ khác nhanh chân giành trước, danh ngạch cuối cùng này ta cũng không thể nhường cho đệ được.”