Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Thật không ngờ ngươi vì muốn tranh giành với ta mà thực sự đi làm đệ tử nhóm lửa.” Minh Diên dùng ánh mắt phức tạp nhìn Ôn Vân rồi đột nhiên mở miệng nói ra một câu này.

“…..…”

Ôn Vân quay đầu lại, vẻ mặt có chút khó lường và yên lặng liếc nàng ta một cái, trong lòng nghĩ cũng thật không ngờ Mặt Tròn kia lại mặt dày vô sỉ đến vậy.

Nàng bắt đầu hoài nghi là lúc ra tay, có phải chính nàng đã xuống tay quá mạnh không, làm đầu óc của đối phương bị chấn động hư luôn rồi?

Đương nhiên Ôn Vân quyết định tham gia khảo nghiệm của nội môn không phải vì giận dỗi Minh Diên. Rốt cuộc thì nàng cũng đã sống đến mấy trăm năm rồi, sao có thể rảnh rỗi đi so đo với một tiểu cô nương làm gì. Nàng chỉ đơn thuần cảm thấy nguyên tố ma pháp trong nội môn mạnh mẽ hơn nhiều so với bên ngoài, thích hợp để bản thân tu luyện ma pháp mà thôi.

Hơn nữa ở ngoại môn cũng phải đốn củi nhóm lửa. Dù sao ở đâu cũng giống nhau cả, chuyển đến nội môn cũng không có gì khác biệt.

Sáng sớm hôm sau, khảo nghiệm nội môn chính thức bắt đầu.

“Nguyên tắc chỉ có một. Chỉ cần các ngươi có thể ra khỏi ngọn núi của ngoại môn và đặt chân tới ngọn núi của nội môn trước lúc mặt trời lặn thì sẽ được tính là thông qua khảo nghiệm.” Chưởng sự Chu vân đạm khinh phong nói: “Pháp bảo, phù chú hay những thủ đoạn khác đều được phép sử dụng.”

Những đệ tử ngoại môn ở đây đều đã từng trải qua cửa ải năm đó. Nếu thành công, bọn họ đã sớm bước vào nội môn. Nói cách khác, hiện tại hơn trăm người này chính là những kẻ thất bại của năm đó. Trong lòng ai nấy đều hiểu rõ cửa ải này có bao nhiêu khó khăn.

Từ ngọn núi của ngoại môn đến ngọn núi của nội môn chỉ có một con đường duy nhất, đó là vạn bước bậc thang.

Đối với tu sĩ mà nói, một vạn bậc thang là dễ như trở bàn tay. Giống như Minh Diên, lúc trước nàng ta từng đi đưa linh dược qua đó vậy cũng rất nhẹ nhàng. Nhưng thời điểm diễn ra khảo nghiệm lại khác, đại trận của Thanh Lưu Kiếm Tông sẽ được mở ra một phần vạn, càng bước lên cao thì uy áp sẽ càng lớn.

Một phần vạn nghe qua có vẻ nhỏ bé, nhưng phải biết rằng đây chính là trận pháp có thể chống đỡ được uy lực của Độ Kiếp đỉnh lỳ. Nghe nói một vị thiên kiêu lão tổ ở mấy trăm năm trước phải hao tốn rất nhiều công sức mới có thể tạo ra nó. Trận pháp này đối với những vãn bối ở Luyện Khí kỳ như bọn họ chính là một khảo nghiệm vô cùng gian nan.

Chưởng sự Chu ôm con chó vàng lên và vung tay nói: “Cơ hội của các ngươi đã tới. Đi đi.”

Đúng lúc này, từ nơi sâu thẳm bên trong đỉnh núi truyền ra tiếng va chạm mãnh liệt của kim thạch. Sức mạnh bí ẩn của thiên địa phảng phất bị hút tới đây, một bậc thang dài tỏa ra tia sáng cao quý xinh đẹp hiện ra trước mắt mọi người.

Trận pháp của tông môn đã mở! Cơ hội gia nhập nội môn rốt cuộc cũng tới!

Chúng đệ tử ngoại môn người thì niết mạnh phù chú trong tay, kẻ thì siết chặt bảo kiếm, ai nấy đều mang trong người vô số đan dược, pháp bảo rồi từ phía sau bay lên, cố gắng tranh đoạt đi về phía trước.

Ôn Vân vẫn như cũ mặc một thân y phục áo xanh váy trắng dành cho đệ tử ngoại môn tóc dài tùy ý buông thả, tay trái cầm chén trà đã được ướp lạnh dưới giếng nước, tay phải cầm mảnh giấy ngả vàng, tư thái bình tĩnh thản nhiên. Nếu so sánh với những người khác, nàng quả thực giống như đang du xuân giải sầu.

Khoảnh khắc trận pháp vừa mở ra, nàng chợt cảm thấy thân thể mình trở nên nặng nề, càng đi lên cao, hai chân lại càng như bị vây hãm trong bùn lầy, vô cùng khó chịu.

Thời điểm nàng bước tới bậc thứ một trăm, áp lực đó đột nhiên biến mất. Nhưng rất nhanh, một loạt lưỡi đao gió rét lạnh đến thấu xương ập đến. Một trăm bậc kế tiếp lại là cảm giác nóng bỏng như trong đám lửa. Cứ theo tuần tự như vậy, hết một trăm bậc lại biến đổi thành một trận pháp tra tấn khác.

Tốc độ của Ôn Vân vẫn bình thản như cũ. Có điều, thân thể hiện tại này của nàng cũng không quá tốt. Nếu không phải nhờ vào tinh thần lực cũng đủ mạnh mẽ, có thể không gián đoạn mà phóng ra các loại ma pháp phòng ngự cấp thấp thì e rằng nàng đã sớm không chịu đựng nỗi.

Tuy rằng mới đi được một nửa quãng đường nhưng đã có hơn phân nửa đệ tử liên tục thất bại và trời khỏi khảo nghiệm.

Ôn Vân nhấc chân bước lên một bậc thang khác. Đang lúc nàng chuẩn bị phóng ra ma chú phòng ngự thì bất chợt phát hiện trên cơ thể không có chỗ nào không ổn.

Không sai, trên cơ thể không có chỗ nào không ổn. Bước qua một bước này xong thì mỗi tầng bậc thang đều bình thường không khác gì mọi ngày.

Nhưng nàng lại dừng chân.

Không riêng gì Ôn Vân, mà là những người có thể đi tới bậc thang này, tất cả đều dừng chân. Có người nhíu chặt mày, có kẻ lại có vẻ mặt vô cùng thống khổ, hai tay siết chặt, sợ hãi hét lên một tiếng. Có người khác thậm chí còn phun ra một búng máu rồi lảo đảo chạy xuống chân núi.