Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!



Bên nội môn của Thanh Lưu Kiếm Tông cũng có một đoàn người đi ra, sau khi chắp kiếm hành lễ thì người cầm đầu lớn tiếng nói: “Xin lỗi Tạ công tử, trong nội môn không được ngự không.”

“Sức khỏe của công tử nhà ta không tốt….”

“Không sao.” Một giọng nam dịu dàng vang lên, ngăn lại lời nói của thị nữ: “Khách nghe theo chủ.”

Một nam tử mảnh khảnh mặc một bộ đồ màu trắng nhanh nhẹn rơi xuống, chậm rãi đi lên bậc thang.

Gương mặt hắn vừa dịu dàng lại tinh xảo. Nhưng mặt mày lại tái nhợt, sắc môi cũng rất nhạt, trên người còn thoang thoảng vẻ bệnh tật, cả người nhạt nhẽo như màu mực phác họa ngọn núi ở phương xa, chỉ có nốt ruồi lệ đỏ tươi ở khóe mắt kia là có chút màu sắc tươi đẹp.

Người thiếu niên mặc đồ trắng cung kính cúi người bái xuống, trong giọng nói trong treo ngầm mang theo hơi thở tu vi Kim Đan kỳ, như tiếng chuông vang vọng cả tòa sơn môn.

“Mịch An của nhà họ Tạ, cung khấu Thanh Lưu Kiếm Tông.”

“Chậc.”

Ôn Vân nhìn về sơn môn ở nơi xa, bàn trái che lấy bụng, tai phải ngắm nhìn cây củi trên tay.

Gương mặt nàng không chút cảm xúc mà lẩm bẩm: “Tên trộm đến rồi.”

Tạ Mịch An đúng là tới Thanh Lưu Kiếm Tông để bái sư. Có điều người ta vừa vào cửa đã là đệ tử thân truyền của chưởng môn. So với đám người ngoại môn như các nàng thì đúng là quăng sào tám thước cũng không chạm tới nhau.

Nội môn náo nhiệt là thế, còn ngoại môn thì cái gì cũng không có.

Vị thiên tài ngàn năm có một kia vừa xuất hiện đã khiến thế nhân ngước nhìn. Hơn nữa, người nọ còn khiêm tốn, tao nhã, những người từng gặp qua hắn đều không ngớt lời khen ngợi.

Tạ Mịch An thì cái gì cũng tốt, chỉ có điều là hơi ốm yếu.

Thậm chí còn có lời đồn đãi rằng, nếu hắn cường tráng hơn một chút thì có khi 15, 16 tuổi đã có thể kết Kim Đan.

Tạ Mịch An mới nhập tông môn được hai ngày, rất ít người được gặp được hắn, nhưng truyền thuyết về vị này đã sớm truyền khắp tông môn.

Như thiếu nữ mặt tròn mà nàng chẳng nhớ nổi tên kia, cho dù nàng ta chỉ ở thiện phòng dùng cơm trưa nhưng vẫn thuộc làu làu các sự tích về Tạ Mịch An.

“Buổi sáng ta phụng mệnh Chu chưởng sự đưa linh dược đến Nhất Phong, các ngươi đoán xem ta đã thấy ai?”

“Không lẽ là chưởng môn đại nhân!”

Thiếu nữ mặt tròn liếc đồng môn một cái rồi kiêu ngạo nói: “Ta vừa hay gặp được Tạ sư huynh ở Dược Các.”

“Cái gì? Là vị thiên tài ngàn năm có một kia sao? Hôm qua ta đứng quá xa nên chưa thấy rõ mặt hắn. Mau nói ta nghe hắn trông như thế nào?”

“Lúc ấy ta cầm một hộp linh dược thật lớn, bởi vì không chú ý dưới chân nên té ngã, linh dược rơi đầy đất. Tạ sư huynh không những không trách mắng ta mà còn nói đỡ với quản sự Dược Các giúp ta nữa…..” Nàng ta nhớ lại hình ảnh khi thiếu niên áo trắng ôn nhu an ủi chính mình, khuôn mặt hơi đỏ ửng lên: “Huynh ấy vô cùng anh tuấn, hơn nữa còn không hề kiêu ngạo như các đệ tử thân truyền, ngược lại còn hiền hòa, lương thiện.”

Ôn Vân ngồi trong góc cắn màn thầu trong tay, lúc nghe được lời này, khóe môi khẽ nhếch lên.

Thiếu nữ mặt tròn kia vốn là cố ý khoe khoang với Ôn Vân,, hiển nhiên nàng ta vẫn luôn âm thầm chú ý tới bên này. Thấy Ôn Vân vân đạm khinh phong khẽ cười một tiếng thì nàng ta lập tức giận dữ.

“Ngươi cười cái gì mà cười!Chờ tới khi ta vào được nội môn thì có thể đường đường chính chính gọi huynh ấy là sư huynh. Còn phế vật không có linh căn như ngươi thì cả đời này đừng hòng mơ tưởng tới chuyện tiến vào nội môn gặp gỡ một nhân vật kiệt xuất như thế!”

Ôn Vân chậm rãi nuốt màn thầu xuống, hơi nghiêng đầu hỏi ngược lại: “Phế vật?”

Nàng vốn là xinh đẹp, giờ phút này đôi mắt trong trẻo nhìn qua thế mà lại làm thiếu nữ mặt tròn kia hoảng hốt, ngây người một lúc mới lớn tiếng mắng: “Mắng ngươi đó! Tuy bọn ta mới ở Luyện Khí kỳ, nhưng cũng là bước vào tiên môn, còn phế vật người phàm như ngươi tiến vào đây chính là làm nhục kiếm tu chúng ta!”

Bình thường nàng ta vì đủ loại chuyện vặt vãnh mà sinh ra ngăn cách với Ôn Vân. Hiện tại nàng ta tự cho là có cơ hội nhập nội môn nên càng coi thường Ôn Vân không có linh căn hơn. Lời lẽ nói ra hoàn toàn không chút khách khí.

Ôn Vân cũng không vội bực tức. Nàng bình tĩnh ăn nốt màn thầu rồi lại uống nửa chén canh trứng, lúc này mới đẩy ghế đứng dậy.

Nàng lạnh nhạt nói: “Rút kiếm đi.”

Nếu có mâu thuẫn thì kiếm tu sẽ dùng kiếm để giải quyết. Đây không chỉ là quy củ của Thanh Lưu Kiếm Tông, mà còn là đạo lý của kiếm tu.

Có điều tu vi và địa vị của đệ tử ngoại môn đều thấp. Ngày thường bọn họ ngoài tu luyện ra còn phải phải làm việc vặt. Hết thảy áp lực đều giải tỏa bằng miệng, hay nói đúng hơn là không còn sức đâu mà rút kiếm tỷ thí.