Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!


Lúc này nghe Ôn Vân nhắc tới, bọn họ mới nhớ ra mình là kiếm tu, vốn là không nên dùng mồm để giải tỏa, có gì không hợp ý phải rút kiếm mới đúng.

Đến khi đi tới mảnh đất trống bên ngoài thiện phòng, thiếu nữ mặt tròn kia vẫn còn ngẩn ngơ. Nàng ta cầm hồng tuệ nhuyễn kiếm*, ánh mắt đầy phức tạp nhìn về phía Ôn Vân.

*Nhuyễn kiếm: loại kiếm mềm, mảnh.

Lúc này đệ tử ngoại môn ở thiện phòng đã không còn tâm trạng ăn uống gì nữa. Ai nấy đều hưng phấn chạy ra ngoài, vây quanh bốn phía. Trong đó có không ít kẻ giỏi ăn nói đã bắt đầu giới thiệu thông tin hai bên.

“Vị bên trái chính là Minh Diên sư muội, còn bên phải là Ôn Vân sư muội.”

“Minh sư muội đã là Luyện Khí hậu kỳ, có thể xếp vào hạng mười trong số những người mạnh nhất của đám đệ tử ngoại môn chúng ta. Còn Ôn sư muội, khụ khụ…Muội ấy không có tu vi.”



“Nghe nói kiếm của Minh sư muội là dùng hàn thiết chế tạo, chém ngọc chặt sắt như chém bùn, còn Ôn sư muội......”

Ôn Vân không có kiếm. Trong tay nàng vẫn là cây củi kia. Hơn nữa, vì gần đây sử dụng thường xuyên nên thân cây gậy đã bắt đầu xuất hiện vài vết nứt.

Cho dù Ôn Vân từng được trưởng lão tán thưởng là có kiếm thuật bất phàm, nhưng khoảng cách giữa người phàm và tu sĩ là không hề nhỏ. Tuy hiện tại tu vi của bọn họ còn thấp, nhưng nếu dẫn thêm linh lực vào kiếm thuật, thì dù tốc độ hay đạo lực cũng đều vượt xa người phàm. Chênh lệch giữa bọn họ giống như một người thành niên cường tráng với đứa nhỏ vậy.

Hơn nữa, cây gậy trong tay Ôn Vân kia thật buồn cười, mọi người không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Tiếng cười của bọn họ cũng khiến thiếu nữ mặt tròn tên Minh Diên kia khẽ thở phào một hơi. Vừa rồi nàng ta thấy tư thế kia của Ôn Vân thì không hiểu sao hai chân lại mềm nhũn ra, bỗng dưng lại có ý định bỏ chạy, thật là kỳ quái.

Nàng ta nắm chặt thiết kiếm trong tay, tập trung nhìn Ôn Vân ở phía đối diện. Trên tay đối phương chỉ có một cây gậy gỗ yếu ớt, lát nữa nàng ta trực tiếp chặt đứt là được. Dựa theo quy định, khi kiếm tu so kiếm thì không được phép gây thương tổn đến tính mạng của đối phương. Nhưng nếu nàng ta giả vờ lỡ tay khiến Ôn Vân kia đứt tay đứt chân gì đó thì cũng không phải là chuyện khó.....

Lúc này, gió chợt nổi lên.

Hình như Ôn Vân bị gió lớn che khuất tầm mắt, nàng giơ gậy gỗ trong tay lên, lung tung làm vài động tác, trong miệng như lẩm bẩm gì đó.

Chính là lúc này!

Minh Diên điều động linh lực rồi rút kiếm bay lên, mũi kiếm trong tay thoăn thoắt như xà, tàn nhẫn đâm về phía gân tay của Ôn Vân.

Nhưng Ôn Vân còn nhanh hơn cả nàng ta. Cả người nàng như dạo bước trên cơn gió, nhẹ nhàng bay lên là tránh được. Sau đó, cây gậy gỗ chém thật mạnh vào sau cổ Minh Diên, một lực đạo mạnh mẽ đến đáng sợ lập tức truyền từ xương cổ đến bàn chân nàng ta.

Gậy gỗ lập tức gãy đôi, thiếu nữ đang cầm kiếm cũng vô lực quỳ rạp trên mặt đất.

Ôn Vân nhìn cây gậy gỗ với ánh mắt tiếc nuối, nàng nhọ giọng lẩm bẩm: “Làm pháp sư cận chiến thất phí ma trượng......Cũng may vừa rồi còn kịp dùng thần chú tốc độ và thần chú sức mạnh.”

Có điều, cho dù nàng không dùng ma pháp thì cũng không có chuyện gì. Kiếm thuật của nguyên chủ vốn cũng mạnh mẽ đến đáng sợ, dạy dỗ một tiểu bối Luyện Khí hậu kỳ vẫn là dư sức. Chẳng qua bản thân Ôn Vân vẫn thích sử dụng phương pháp vừa đơn giản lại thô bạo hơn mà thôi.

Ôn Vân đưa mắt nhìn đám người đứng xem vẫn còn đang ngỡ ngàng, sau đó rũ mắt và nhìn về phía Minh Diên: “Mặt Tròn.”

Giờ phút này, Minh Diên đã không còn sức lực sửa lại xưng hô của đối phương nữa, nàng ta chỉ thất hồn lạc phách khuất nhục quỳ rạp trên mặt đất và quay mặt đi.

Ôn Vân nhỏ giọng hỏi: “Biết ai mới là phế vật chưa?”

Người ngồi trên mặt đất co rúm lại, không nói một lời.

Nàng kiên nhẫn ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú vào Minh Diên vì hiền hòa giải thích: “Không phải ta nhằm vào ngươi, ta chỉ muốn nói rằng các ngươi đều là phế vật, đã hiểu chưa?”

Bầu không khí bên ngoài thiện phòng chợt im lặng không đến không một tiếng động, tất cả ‘phế vật’ đều ngậm miệng.

Ôn Vân đứng dậy, phủi phủi vạt áo xanh không chút bụi bẩn rồi thản nhiên bước vào thiện phòng, cầm lấy một chiếc bánh nhân đường rồi rời đi.

Tỷ thí xong xuôi, cuối cùng Ôn Vân cũng được sự thanh tịnh đã mất từ lâu.

Nàng yêu cái quy định này quy định này của kiếm tu chết đi được! Nếu khi xưa, thế giới Ma Pháp cũng đơn giản trực tiếp như vậy thì nàng đã không phải cứ hai ba ngày lại phải đi vào ‘Hội bàn luận Ma pháp’, bị đám người kia lôi kéo lải nhải về nguồn gốc của ma pháp. Chẳng phải trực tiếp hạ cấm chú xuống là lập tức thấy được nguồn gốc của ma pháp hay sao!

Dù Mặt Tròn đã yên tĩnh, nhưng ngoại môn lại càng ồn ào hơn.