Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Người họ Chu này đúng là chưởng sự do nội môn phái đến, ngày thường ông ta phụ trách quản lý việc vặt vãnh ở ngoại môn. Tuy chỉ có tu vi là Trúc cơ sơ kỳ, nhưng ở ngoại môn, ông ta lại được tôn sùng như thổ hoàng đế vậy.

Chưởng sự Chu liếc mắt nhìn mọi người: “Các người vừa tranh cãi gì vậy?”

Thiếu nữ mặt tròn kia giành cáo trạng trước: “Ôn Vân lại lười biếng! Đệ tử bảo nàng ta đi quét dọn bên ngoài sơn môn, nhưng nàng ta dám không nghe!”

Khi cáo trạng, nàng ta hiểu chuyện mà nhét một cây linh thảo vào trong tay áo của chưởng sự Chu.

Chưởng sự Chu vờ như không có việc gì mà dùng tay bóp nhẹ, sau đó ông ta quay đầu ra lệnh cho Ôn Vân: “Vậy người đi mau đi, sao thế này, còn muốn ta mời ngươi đi quét dọn à?”

Ôn Vân lười tranh cãi, chỗ nào yên tĩnh thì nàng ở nơi đó. Hiện tại phòng chất củi đang ồn ào, đi ra ngoài sơn môn cũng được.

Dù sao đốn củi là dùng ma pháp quét dọn cũng dùng ma pháp, đều giống nhau thôi.

Thiếu nữ lười nhác lại ung dung cầm theo cây chổi, tay phải nắm lấy một cây gậy gỗ, chậm rì rì mà đi ra ngoài sơn môn.

Phía sau vang lên tiếng của chưởng sự Chu….

“Ngoài nghênh đón vị thiên kiêu kia ra, còn có một chuyện quan trọng nữa….. Mấy ngày gần đây chín phong muốn nạp đệ tử từ ngoại môn vào nội môn, đệ tử nào dưới 30 tuổi, có cốt linh và có tu vi là Luyện Khí trung kỳ trở lên đều có thể chọn một phong ấn dấu tay báo danh. Ngày mai sẽ có các sư huynh ở các phong đến đón các ngươi tham gia thí luyện.”

Thí luyện nội môn gì đó đều không liên quan gì với Ôn Vân, rốt cuộc nàng là mất Kim Đan và không có tu vi.

Bây giờ là sáng sớm, bình thường ở ngoài sơn môn không có ai, không náo nhiệt giống như bên trong sơn môn.

Nơi nào cũng yên tĩnh, chỉ là ngẫu nhiên có một làn gió thổi bay cành lá vang lên tiếng xào xạc và tiếng chim hót trong trẻo mà thôi. Từng tầng bóng cây đại thụ xanh um xen lẫn những bông hoa đầu hạ che lấy chân núi, con đường lót ngọc thạch dài vạn bước thế mà cũng có rêu xanh ẩm ướt, chỉ có nửa đoạn gần cổng nội môn là dưới ánh nắng mặt trời, phát ra ánh sáng dịu nhẹ lại lóa mắt.

Ôn Vân tùy ý ném cây chổi, rồi cẩn thận vuốt ve cây gây gỗ nhỏ trong tay.

Cây gậy này hình như là ai đó đang đẽo dỡ rồi ném đi làm cây củi. Tuy chất gỗ không quý hiếm, nhưng ma lực bên trong lại rất thuần khiết.

Nàng tập trung tinh thần nâng tay lên, bờ môi nhanh chóng đóng mở lẩm bẩm một đoạn chú ngữ…..

Các loại vật chất không rõ bị trộn lẫn trong các nguyên tố ma pháp bị một lược tinh thần lực rất mạnh tách ra, cuối cùng theo lệnh của nàng mà kết hợp lại với nhau.

Bỗng nhiên có một cơn gió vô hình từ dưới chân nâng nàng lên, cơ thể của nàng nhẹ nhàng phiêu lên và bay về phía cây cổ thụ ven đường núi. Sau đó nàng lưu nhã nâng làn váy màu xanh lá lên và vừng vàng ngồi lên cành cây cổ thụ đó.

Đã nói không ngự kiếm cũng có thể bay rồi mà.

Nàng dựa vào cây, buồn chán mà vung cây củi trên tay.

Phù không thuật được áp dụng lên cây chổi, nói nhẹ nhàng bay lên và tự động dọn dẹp những cành khô lá úa trên các bậc thang.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chờ đến khi Ôn Vân sắp buồn ngủ và ngủ thϊếp đi thì ở phía xa chân trời đột nhiên vang lên tiếng hót cao vυ"t của tiên hạc.

Nàng có chút buồn bực: “A….Ở Thanh Lưu Kiếm Tông cũng có người cưỡi hạc sao?”

Không phải đều ngự kiếm sao?

Nàng nheo mắt và ngẩng đầu nhìn qua. Không biết vì sao vết thương ở đan điền lại giống như nứt ra, đau đớn vô cùng.

Nhưng mà Ôn Vân không rảnh để kiểm tra, bởi vì tinh thần lực cường mạnh của nàng làm nàng nhận ra đám đệ tử ngoại môn đang bắt đầu lao ra ngoài sơn môn. Nàng núp sâu vào trong cành cây.

Vị nữ tu mặt tròn mà nàng không nhớ tên vừa nãy chạy ở phía trước, gương mặt hơi ửng đỏ vẫn không quên khoe kiến thức của mình với đám đồng bọn.

“Đây chính là tiểu công tử của nhà họ Tạ, nhà họ Tạ đấy biết không? Ba môn phái, bốn dòng họ, dòng họ tạ là gia tộc lớn chỉ đứng sau ba môn phái lớn thôi đó!”

“Tuy ngày xưa Tạ tiểu công tử không nổi danh, nhưng khi kết thành Kim Đan thì cả thiên hạ đều nghe thấy. Ngươi có nghe qua ai chưa đến 20 tuổi đã kết đan chưa? Còn là Kim Đan thuộc tính kim loại không có có tỳ vết đó!”

“Thuộc tính kim loại! Vậy nhất định là rất hợp tu kiếm. Chẳng lẽ Tạ tiểu công tử này sắp thành sư huynh của chính ta?”

Tiếng ồn ào thảo luận ở bên dưới đều bị tiếng tiên hạc che lấp.

Tám con tiên hạc kéo một chiếc xe xa hoa xinh đẹp bay trên đám mây, mười sáu vị nữ tử trẻ tuổi mặc váy dài màu trắng cầm các loại pháp bảo đứng bảo vệ ở hai bên.