Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nửa câu sau như là quát lên, người khác muốn giả vờ không nghe cũng không được.

Cửa phòng chất củi được đẩy ra, vang lên tiếng kẽo kẹt. Một thiếu nữ mặc bộ váy màu xanh từ trong bước ra.

Người khác đều đeo kiếm, chỉ có mình nàng là cầm một cây gậy gỗ cháy đen với tư thế cổ quái.

Toàn thân nàng đều giản dị, không hề có chút trang sức nào, mắt trong như nước, làn da như ngọc, thanh lệ xuất trần như ngọn núi tuyết cao lãnh. Trên gương mặt nàng rõ ràng vẫn còn ba phần non nớt, nhưng khí chất lại thanh lãnh đến mức không ai dám nhìn trực diện.

Trên mặt mấy nữ tu ở bên cạnh đều có biểu cảm rất vi diệu, nữ đệ tử mặt tròn cầm đầu kia thấy nàng đi ra thì lập tức tiến tới một bước; “Ngươi đều ở trong phòng chất củi cả ngày không chịu đi ra, là muốn lười biếng đúng không?”

Ôn Vân nói với giọng lạnh lùng: “Ba ngày nay đều là ta đốn củi, ta không ở phòng chất củi thì ở đâu?”

Đối phương cười khẩy lên. Cách đây không lâu, nàng ta đã thấy được bộ dáng nửa sống nửa chết của Ôn Vân, chỉ bằng thân thể này mà cũng có thể gánh củi sao?

“Ngươi đừng kiếm cớ giả vờ siêng cần nữa. Ngươi nói là đốn củi, tại sao lại không thấy củi….”

Nàng ta vừa nói được nửa lời thì thấy Ôn Vẫn khẽ nhích sang một bước, để lộ ra căn phòng chất đầy củi.

Gặp ma sao, sáng sớm tinh mơ lại thật sự chất đầy phòng củi, như vậy cũng quá mức!

Nhị Ngưu, người có sức lực mạnh nhất ở ngoạn viện cũng không thể chặt được nhiều củi vào sáng sớm như vậy!

Vị nữ tu mặt tròn kia đỏ bừng mặt, nàng ta quay đầu nhìn xung quanh rồi chỉ trích lung tung: “Vậy lu nước thì sao? Sao lu nước vẫn còn trống vậy!”

“Ta không phụ trách gánh nước thì sao biết được? Có thể là bị ngươi uống hết rồi đấy.” Ôn Vân đáp trả nhẹ nhàng như gió cuốn mây trôi.

Đệ tử mặt tròn kia vừa thẹn vừa tức giận. Nàng ta cũng không phải trâu, sao có thể uống nhiều như vậy chứ!

Nói không lại Ôn Vân, nàng ta chỉ có thể nói ra mục đích ngày hôm nay: “Hôm nay có vị thiên kiêu của thế gia đến bái phỏng tông môn chúng ta, nên cần phải cẩn thận quét dọn bên ngoài sơn môn. Ta phải đi luyện kiếm, không rảnh, nên ngươi nhớ đi sớm một chút, đừng làm trễ chuyện lớn của tông môn.”

Ôn Vân lười biếng nhướng mắt lên: “Chuyện của ngươi thì liên quan gì đến ta?”

Nữ tu kia nói như đúng lý hợp tình: “Sao lại nói là chuyện của ta? Đây là chuyện của tông môn! Trưởng lão thấy kiếm thuật của ngươi không tệ, có lòng tốt không chê ngươi không có linh căn mà thu ngươi nhập môn, ngươi đã không thể tu luyện thì nên làm nhiều việc hơn để báo đáp tông môn!”

Lời này vừa được nói ra, chúng đệ tử ngoại môn không khỏi thì thầm với nhau.

Linh căn là ngàn dặm mới có được một. Trong đám bọn họ có rất nhiều là vương tôn quý tộc, hào môn thế gia ở phàm giới, vốn là thiên chi kiêu tử kiêu căng ngạo mạn, nhưng để tiến vào Thanh Lưu Kiếm Tông này lại không hề dễ dàng.

Mà Ôn Vân lại là một thiếu nữ có lại lịch không rõ ràng, chỉ dựa vào kiếm thuật mà được trưởng lão ngoại môn yêu quý, phá lệ cho nàng ta trở thành ngoại môn đệ tự giống như bọn họ.

Càng đáng giận hơn chính là, ngày đó rất nhiều người nghe được lời đánh giá của trưởng lão ngoại môn….

“Tuổi con nhỏ mà kiếm thuật lại xuất hóa nhập thần, nếu không phải không dò được linh căn thì có lẽ ngươi có thể trở thành đệ tử thân truyền, đáng tiếc, đáng tiếc….”

Đó chính là trưởng lão có tu vi Trúc Cơ đỉnh kỳ! Trong đám người bọn họ cũng không có ai được đáng giá cao như vậy!

Nghĩ đến đây, các đệ tử cũng thảo luận theo.

“Lưu sư muội nói rất đúng, chúng ta tu luyện rất vất vả, người không cần tu luyện thì làm nhiều một chút có sao đâu?”

“Linh dược điền cũng chưa được nhỏ cỏ dại, ta còn phải tu luyện kiếm pháp cơ sở. Việc này phải nhờ Ôn sự muội vất vả một chút rồi.”

.....

Ôn Vân vờ như không như được những lời nói không biết xấu hổ này, nàng lạnh nhạt nói: “Ta rất bận, ta phải về chẻ củi.”

Đột nhiên có tiếng chó sủa vang lên, cảnh tượng ồn ào nhốn nháo vừa rồi đột nhiên yên tĩnh hẳn.

Một người đàn ông bụng to mặc áo gấm bước đến, tay trái vuốt ve chòm râu thưa thớt, tay phải dắt một chú chó màu vàng, đôi mắt khẽ liếc qua và trách mắng: “Linh dược điền đã tưới hết chưa? Đã giặt sạch quần áo của đệ tử nội môn chưa? Còn lu nước sao chưa đổ đầy! Sáng sớm tinh mơ đã ở đây cãi cọ không chịu làm việc, thật làm mất phong phạm của tiên môn!”

Chúng đệ tử vội cúi người: “Chưởng sự Chu, ngài dạy phải ạ.”

Tất cả mọi người ở ngoại môn đều được đào thải sau đợt tuyển chọn vào nội môn. Bọn họ có linh căn thô, khó có thành quả trên con đường tu hành. Nói dễ nghe là đệ tử, nhưng thật ra lại không tính là đệ tử chính thức của Thanh Lưu Kiếm Tông, địa vị của họ cũng giống như tạp dịch của đệ tử nội môn vậy.