Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Chương 1. Trộm đến rồi (1)

Chương sau

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!



Ánh nắng vừa dâng lên, bầu trời trong xanh.

Đệ tử nội môn của Thanh Lưu Kiếm Tông đang ngự kiếm bay lên trời, áo trắng bay phấp phới, khí chất tuyệt trần. Ánh kiếm dưới chân họ làm chín ngọn núi sáng rực lên như là có bảo vật hiếm có xuất hiện.

Phía dưới chân núi, các đệ tử ngoại môn đều đồng loạt ngửa đầu lên nhìn bầu trời.

“Tư thái ngự kiếm của Lục sư huynh phảng phất như là tiên nhân vậy, đệ tử Tam Phong đúng là danh bất hư truyền!”

“Ôi đợi đã, ngươi nhìn xem, kiếm khí của Mạc sư huynh Cửu Phong thật bức người. Lúc bay lên trời có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh phá gió, thật là khủng bố!”

Tuy không biết rõ thực lực của những sư huynh nội môn này, nhưng xem mặt thì ai cũng biết. Khi ngự kiếm, biểu cảm của ai bình tĩnh nhất, dáng người của ai ưu nhã nhất, tất cả đều có thể bình luận đến rõ ràng hợp lý.

Ở ngoại viện, ngày nào cũng đều có một hồi náo nhiệt như vậy, Ôn Vân đã sớm nhìn chán rồi.

Huống chi trước khi đến Thanh Lưu Kiếm Tông, nàng đã ở thế giới Ma Pháp làm Đại Ma Đạo Sư hơn 500 năm, trên tay cầm một cây Long Cốt Ma Trượng, tùy ý dùng một cái phù không thuật là có thể bay lên trời hơn một năm mà không rơi xuống đất.

Thiên tài đều khinh thường nghiên cứu loại ma pháp cấp thấp như phù không thuật này. Khi đó nàng chỉ vì muốn sáng tạo ra cấm chú thời không mà đưa mình về thời hiện đại thân quen nhất.

Thực tế, nàng cũng không phụ cái tên tuổi thiên tài này. Chỉ mất 100 năm là nàng đã hoàn thành hơn nửa phần cái cấm chú không gian này. Nhưng nàng không ngờ lúc thi chú vẫn thất bại.

Nàng tự nổ chết bản thân.

Lần nổ này không chỉ đưa nàng từ thế giới Ma Pháp đến thế giới Tu Chân, mà nó còn biến nàng từ Đại Ma Pháp Sư hơn 500 tuổi thành một cô gái nhỏ 15 tuổi.

Trùng hợp chính là, đây cũng là cô gái thiên tài, cũng tên là Ôn Vân.

Nguyên chủ là một cô nhi được một gia tộc tu chân âm thầm bồi dưỡng, năm 5 tuổi bước vào con đường tu luyện, 6 tuổi là Luyện Khí, 11 tuổi là Trúc Cơ, 15 tuổi kết thành Kim Đan. Gần như chắc chắn sẽ tu luyện thành Nguyên Anh.

Mà tiểu thiếu gia của gia tộc đó bệnh tật từ nhỏ, thiên phú tu hành không tốt, dùng vô số kỳ trân dị bảo mới lên đến Trúc Cơ kỳ, muốn ngưng tụ thành Kim Đan là tuyệt đối không có khả năng.

Có một số phế vật không thể tự mình ngưng tụ thành Kim Đan nên đã nhắm vào Kim Đan của người khác.

Cứ như vậy, viên Kim Đan thuộc tính kim loại hoàn mỹ không tỳ vết của Ôn Vân bị theo dõi.

Nàng còn nhỏ tuổi, chỉ biết gia chủ là đại ân nhân đã nhận nuôi mình, từ trước đến nay chưa từng đề phòng người nhà kia.

Mãi cho đến khi thanh kiếm lạnh lẽo kia đâm vào trong bụng, tàn nhẫn mà cẩn thận xoay chuyển hai vòng trong thân thể và lấy viên Kim Đan đầy màu kia ra ngoài.

Tu sĩ mất đi Kim Đan thì không còn giá trị, thị vệ thấy nàng đáng thương, không nhẫn tâm ra một đao cuối cùng, hắn chỉ ném nàng xuống sông, cho tự sinh tự diệt.

Nàng cắn răng, cố chống đỡ một hơi, không biết trôi theo dòng sông bao nhiêu ngày. Thế rồi nàng trôi đến dưới chân núi ngoại môn Thanh Lưu Kiếm Tông, được đầu bếp nữ, Trương Mụ vớt lên, cứu lại mạng sống.

Nguyên chủ cũng là biết tranh đấu, tuy đã không còn tu vi nhưng nàng vẫn dựa vào kiếm thuật trác tuyệt mà thành ngoại môn đệ tử của Thanh Lưu Kiếm Tông.

Tiếc là vẫn không thể trình diễn tiếc mục vả mặt. Sau khi mất đi Kim Đan và trọng thương, nàng vẫn không chịu chấp nhận số phận, nàng vẫn muốn tu luyện và báo thù. Rốt cuộc ở một đêm mưa bão ở tháng trước, nàng đã trút hơi thở cuối cùng, thê lương mà nhắm mắt lại.

Nếu đã chiếm lấy thân thể của người khác, tất nhiên Ôn Vẫn sẽ thay nguyên chủ đòi lại công bằng.

Thế giới Tu Chân và thế giới Ma Pháp cũng tương đồng nhau, đều dùng thực lực để nói chuyện.

Tuy mất Kim Đan, cơ thể nàng không thể cảm ứng được linh lực nữa, nhưng ma pháp sư là tu luyện linh hồn để thao túng các nguyên tố. Hiện tại nàng dùng khối thân thể này tu luyện lại từ đầu cũng không hề khó khăn.

Nhiều một loại kỹ năng là nhiều thêm một đường sống, lời này không hề sai.

Ai nói ở thế giới Tu Chân thì nhất định phải nghiên cứu con đường tu tiên phi thăng, không phải nghiên cứu ma pháp cũng có thể bay lên trời đó sao?

Hơn nữa, nàng cũng muốn tiếp tục nghiên cứu cấm chú thời không kia, thử xem có thể đưa bản thân về nhà hay không.

Tiếc là nguyên tố ma pháp ở thế giới này hình như có trộn lẫn với tạp chất khác, không đủ tinh khiết. Hiện tại nàng tu luyện lại từ đầu, cho nên nhiều nhất cũng chỉ có thể phóng ra chút ma pháp sơ cấp mà thôi.

Ôn Vân đang ở phòng củi cảm nhận nguyên tố ma pháp, bên ngoài chợt truyện đến một giọng nói: “.....Vậy để Ôn Vân kia đi làm, vậy không phải là được sao? Ôn Vân, ngươi ở đâu!”

Chương sau