Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đây, đêm nay nàng sẽ ngủ trên đỉnh núi.

Nàng chọn một khối đá xanh trong đám cỏ dại và dựa người nằm xuống. Nghĩ đến cảnh tượng gà bay chó sủa đã xảy ra trong tối hôm nay, nàng lại nhịn không được mà thở dài.

Cũng không biết sư phụ của các vị sư huynh là thần thánh phương nào, sao ngài ấy có thể bồi dưỡng ra ba vị đệ tử kỳ quái lại có thực lực kinh người như vậy.

Các sư huynh chưa bao giờ nhắc đến sư phụ, nhưng mà người ta thường nói: người dạy kiểu gì thì học trò ra kiểu đó. Ôn Vân nghĩ đến những điều kỳ quái của bọn họ rồi chậm rãi phác họa ra hình tượng của sư phụ.

Đại sư huynh mê rượu, nhị sư huynh phong lưu, tam sư huynh thì ngày nào cũng ôm kiếm.

Cho nên, sư phụ của bọn họ là…..

Có lẽ là một ông lão râu tóc bạc phơ, tay trái cầm bình rượu, tay phải ôm kiếm, nhìn thấy mỹ nhân thì đi không được?

Ôi!

Sau một đêm co ro trên đỉnh núi, cuối cùng nàng cũng chờ đến rạng đông.

Ôn Vân đứng lên hoạt động một chút, chuẩn bị tìm đường xuống núi.

Đúng lúc này, bỗng có một bóng đen bay đến.

Người đến là Bạch Ngự Sơn?

Hắn ôm thanh kiếm lớn, cũng không giải thích tại sao mình lại tìm đến đây, mà không chút gợn sóng nói: “Huynh đưa muội xuống.”

Ôn Vân phản xạ nhìn về phía Việt Hành Chu đang ngủ say bên cạnh: “Vậy đại sư huynh…..”

Cũng không thể trực tiếp kéo hắn lên phi kiếm chứ?

Bạch Ngự Sơn vô tình đáp lại: “Huynh ấy tỉnh lại thì tự biết đường đi xuống.”

Rất tốt, nhìn dáng vẻ này thì có vẻ như mọi người đều quá quen với việc đại sư huynh say rượu.

Nhưng trước khi xuống núi, Bạch Ngự Sơn cũng quỳ gối trước động phủ, dập đầu ba cái thật mạnh.

Hình như hắn rất bất mãn với những cây dại cỏ hoang mọc trên đỉnh đầu sư phụ, nên hắn không nói một lời đã trực tiếp đi dọn dẹp sạch sẽ.

Ôn Vân yên lặng đi theo sau hỗ trợ. Nhưng nàng đang nhổ cỏ thì thấy Bạch Ngự Sơn nhổ một cọng cây non ở trên động phủ, rồi sau đó ném ra phía sau…..

Tuy Ôn Vân phản ứng rất nhanh nhẹn, nhưng nàng không đề phòng nên đã bị hắn ném trúng đầu.

“.......”

Bạch Ngự Sơn quay đầu lại thì thấy cảnh này, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết phải nói gì. Hắn im lặng nửa ngày rồi mới lúng ta lúng túng nói: “Ôn sư muội, huynh…..”

“Tam sư huynh, huynh đừng nói nữa.”

Ôn Vân vội ngắt lời của hắn, giọng nói có chút dồn dập: “Cây non này huynh còn cần không? Nó có hữu ích gì với kiếm tu các huynh không?”

Bạch Ngự Sơn quan sát cây non kia một lúc rồi lạnh nhạt lắc đầu.

“Nó quá nhỏ, dùng để nhóm lửa cũng không được.”

Nói ngắn gọn là, trong mắt hắn, nó chỉ là một cái cây rác rưởi.

Sau đó hắn nhìn thấy Ôn Vân bị ném đầy bùn đất trên đầu và đang cười ngây ngô ôm lấy cây non kia.

Bạch Ngư Sơn: Là hắn ném nàng thành kẻ ngốc rồi ư?

Ôn Vân tất nhiên là không hề ngốc, thứ làm cho một người từ trước đến nay đều bình tĩnh như nàng phải điên cuồng cũng chỉ có thể là tài liệu ma pháp.

Quả nhiên thế giới khác nhau sẽ có *giá trị quan* khác nhau. Thứ này vô dụng với kiếm tu, nhưng nếu đặt ở thế giới Ma Pháp thì lại có thể tạo thành một cuộc đại chiến vượt ra khỏi ranh giới chủng tộc.

*Giá trị quan: quan niệm về mặt giá trị.*

Ôn Vân có một cây Long Cốt ma trượng lừng lẫy uy danh, cùng xứng danh với nó cũng chỉ có thể là Phượng Hoàng Mộc pháp trượng.

Trong truyền thuyết, sau khi phượng hoàng niết bàn thì chỗ đó sẽ mọc lên một gốc cây Phượng Hoàng Mộc. Toàn bộ thế giới Ma Pháp cũng chỉ có một gốc cây mà thôi, cây pháp trượng đó vẫn luôn được các kỳ Giáo Hoàng quang minh nắm giữ.

Không sai, bây giờ cây non ở trước mặt Ôn Vân chính là một gốc cây Phượng Hoàng Mộc!

Tuy gốc cây này còn quá nhỏ, không thể làm ma trượng được, nhưng nàng có thể trồng nó và chờ đợi nó lớn lên.

Nàng cẩn thận đặt cây non vào áo ngoài rồi bảo bọc vào trong lòng. Bạch Ngự Sơn thấy vậy cũng không hỏi gì, hắn chỉ im lặng ngự kiếm chở nàng bay mà thôi.

Dù sao các đệ tử Thập Phong đều rất kỳ lạ, so sánh thì Ôn sư muội nhiệt tình yêu thích cây gỗ cũng là rất bình thường.

Đi được nửa đường, lúc này Ôn Vân mới dời lực chú ý ra khỏi cây Phượng Hoàng Mộc. Sau đó nàng chợt nhận ra là con đường này không đúng lắm.

“Tam sư huynh, đây hình như không phải đường quay về phòng chất củi thì phải?”

“Ừ.”

Bạch Ngự Sơn chỉ ừ một tiếng rồi không hề đáp lại, cuối cùng hắn dừng lại ở sườn phía nam của Thập Phong.

Hắn lạnh lùng nói ra một câu: “Muội thích cây nào thì tự chọn đi.”

Ôn Vân đứng vững rồi ngẩng đầu lên và nhìn lướt qua cánh rừng này, khóe môi khẽ mở ra, nhưng nàng hoảng sợ đến mức nửa ngày trời cũng không nói được một chữ.

Nàng trợn tròn mắt.

Không phải Hỏa Sam Mộc chỉ lớn lên ở miệng núi lửa thôi sao? Vì sao ở trên Thật Phong này lại có một cánh rừng Hỏa Sam lớn như vậy?