Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!



Bạch Ngự Sơn thấy nàng ngây người nửa ngày trời vẫn không có phản ứng, hắn lười phải chờ đợi nên tùy tay vỗ vào thân cây bên cạnh: “Vậy chọn nó đi.”

Cây cổ thụ này là cây lớn nhất khu rừng này, hắn vốn định giữ lại chờ về sau dùng để đốt lửa rèn kiếm.

Nhưng Ôn sư muội thích cây gỗ như vậy, hắn chia cho nàng một cây cũng không sao.

Vì thế, Ôn Vân nhìn Bạch Ngự Sơn vươn tay ra, thế rồi nhổ tận gốc một cây Hỏa Sam Mộc to lớn đến mức phải hai người mới có thể vây quanh được.

Mãi đến khi Ôn Vân rơi xuống đất, nàng vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Bạch Ngự Sơn đang đi ở phía trướcthì đột nhiên quay đầu lại và nói: “Muội vừa lòng không?”

Thiếu nữ giật mình sửng sốt, sau đó nàng gật đầu thật mạnh, trong giọng nói là sự vui sướиɠ khó mà kiềm nén được: “Muội rất thích, cảm ơn tam sư huynh!”

Nàng cong khóe mắt và ngửa đầu lên nhìn hắn, một nụ cười tươi tắn mềm dịu hiện lên trên gương mặt vẫn luôn lạnh lùng kia, đẹp giống như một đợt tuyết đầu mùa, vậy mà lại làm hắn vô thức cảm thấy gương mặt nóng bừng lên.

Bạch Ngự Sơn quay mặt đi: “Không cần cảm ơn.”

Hắn quay người rồi hỏi với giọng có chút cứng đờ: “Có đủ không?”

Không đủ thì trên núi vẫn còn.

Ôn Vân vội trả lời: “Vậy là đủ rồi.”

Vậy nên Bạch Ngự Sơn không cần phải nói nhiều nữa, hắn lạnh lùng ngự kiếm rời đi.

Còn Ôn Vân vẫn còn cảm thấy cả người như đang bay lượn: “Hỏa Sam Mộc 5000 năm tuổi, còn là một gốc cây nguyên chỉnh. Có lẽ ta có thể lấy tâm thụ làm một cây ma trượng?”

Thật quá xa xỉ, quá phá của, người ta gặp một gốc Hỏa Sam Mộc là phải dốc hết của cải để đổi, còn nàng vậy mà lại chỉ dùng tâm thụ của một cây Hỏa Sam Mộc 5000 năm tuổi?

Như vậy cũng…..Quá sung sướиɠ!

Hai tháng tiếp theo, Ôn Vân bắt đầu vùi đầu chế tạo ma trượng, hầu như là nàng không hề bước ra khỏi cửa.

Trong lúc này đại sư huynh có đến nói lời xin lỗi. Tam sư huynh bị gãy kiếm hai lần và đến nhờ nàng hỗ trợ nhóm lửa đúc kiếm. Nhị sư huynh thì không thấy bóng dáng ở đâu, có lẽ huynh ấy lại cùng vị nữ tu nào đó biên soạn một câu chuyện xưa lãng mạn rồi.

Muốn chế tạo một cây ma trượng cần phải không ngừng dùng tinh thần lực của mình để hình thành liên kết, tạo ra sự phối hợp hoàn mỹ nhất.

Ôn Vân đang liên kết với Hỏa Sam Mộc, đồng thời nàng còn thuận tay lấy Huyết Tùng Mộc và Tiếp Cốt Mộc làm thành ma trượng.

Tuy hai loại này chủ yếu được sử dụng cho hắc ám hệ ma pháp, loại nàng không quá rành, nhưng có ai lại chê là có quá nhiều ma trượng cao cấp đâu?

Còn cây Phượng Hoàng Mộc nhỏ bé kia, nó hầu như có thể tăng cường tất cả các hệ ma pháp.

Dù nó còn nhỏ tuổi, nhưng Ôn Vân sẽ không buông tha nó. Ngày nào nàng cũng dành một chút tinh lực để ôn dưỡng nó, cây Phượng Hoàng Mộc vốn là có chút héo úa cũng đang dần khỏe mạnh hơn.

Nàng vừa chậm rãi gọt vỏ cây Hỏa Sam Mộc, vừa hiền hòa cười với cây Phượng Hoàng Mộc.

Người mau lớn nhanh lên, lớn lên là ta có thể tước vỏ ngươi.

…………………..

Tối hôm qua, cây Hỏa Sam ma trượng đã hoàn thành, Ôn Vân mệt đến sức cùng lực kiệt, thậm chí nàng còn ngủ rất say, say đến mức ngủ mơ.

Thật ra đó cũng không phải là giấc mơ, đó là một cảnh tượng mà nàng đã từng thấy.

Kiếp trước, Ôn Vân muốn xuyên qua thời không quay về nhà, nên nàng đã thi triển cấm chú thời không do nàng tự nghĩ ra.

Nhưng khi thời không xoay chuyển, cơ thể của nàng lập tức tan thành từng mảnh nhỏ, chỉ còn lại linh hồn là dần dần tiêu tán và phiêu đãng ở một thời không xa lạ.

Cây cỏ tàn rồi mọc, vật đổi sao dời, tất cả mọi thứ thay đổi khôn lường và nhanh chóng lưu chuyển ngay trước mặt nàng.

Cuối cùng hình ảnh dừng lại ở một bóng người.

Thiên địa mênh mông chỉ còn lại một màu trắng, trên thiên đỉnh đầy sương mù là một trận tuyết lớn rơi lả tả, chỉ có một người nam tử mặc áo trắng, tay cầm một thanh kiếm gỗ thong thả bước đi trên nền tuyết.

Tuyết rơi đầy trên vai và đỉnh đầu hắn, quần áo trên người hắn cũng đã sớm ướt sũng, một dòng chất lỏng màu đỏ tươi chảy dài theo bàn tay hắn, chậm rãi chạy xuôi theo thanh kiếm gỗ rồi từng chút từng chút ngưng đọng ở mũi kiếm, sau đó rơi xuống và đọng lại trên tuyết.

Hình ảnh này cực giống những đóa hồng mai lặng lẽ nở rộ giữa một khoảng không hoang vắng và rộng lớn.

Lúc đó linh hồn của Ôn Vân đang ở bờ vực tan vỡ, nàng tự nhận là không còn đường sống nữa, nên nàng đã trực tiếp dùng linh hồn thi triển ma lực, xua tan gió tuyết cho người nam tử này như là để tích đức vậy.

Một tia sáng xuyên qua bầu trời u ám và dừng lại trên bờ vai đầy tuyết của hắn.

Sau đó, người nọ như nhận ra gì đó, hắn chậm rãi quay người lại……

“Ôn sư muội?”

Cũng giống như lúc mới đến thế giới này, Ôn Vân còn chưa kịp nhìn rõ mặt người nọ thì đã mơ màng bị người khác đánh thức.

Tiếng la bên ngoài lại vang lên một lần nữa.

“Ôn sư muội?”