Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Chương 18. Không kẻ nào bình thường (3)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Hết môn phái này đến môn phái khác trong chính đạo bị đẩy lùi. Thẳng đến khi các môn phái tưởng như bị diệt vong hoàn toàn thì Diệp Sơ Bạch rút kiếm xuất thế.

Thời điểm đó hắn đã bước vào Độ Kiếp kỳ, hắn liên tiếp chém ba mươi hai danh tướng của ma tu, hoàn toàn dựa vào sức mình một tay đẩy lùi ma đạo.

Có người nói khi ấy hắn đã độ kiếp thành công, trực tiếp phi thăng trở thành tiên nhân, nhưng không ai tận mắt chứng kiến.

Vì vậy cái tên ‘Diệp Sơ Bạch’ cứ như vậy biến mất, bặt vô âm tín.

Năm trăm năm trôi qua, những người chứng kiến chuyện xưa đã sớm về trời. Nếu nói đến truyền kỳ về chiến tranh ma đạo năm xưa, mọi người chỉ biết rằng ba môn phái lớn và bốn gia tộc lớn đã hợp sức cùng nhau đẩy lùi ma tu. Những kẻ đó cũng bởi vậy mà nhận được vinh quang tối thượng, hưởng thụ sự cúng bái của người đời.

Mãi cho đến khi ba người Việt Hàng Chu trọng thương bế quan ra ngoài đã là một trăm năm sau, mà khi ấy, ba chữ ‘Diệp Sơ Bạch’ đã bị đám người kia lặng lẽ lau sạch.

“Sư phụ, Hàng Chu vô dụng……”

Sau khi uống cạn vò rượu, hơi thở trên người Việt Hàng Chu càng lúc càng biến đổi, cả người đột nhiên trở nên âm trầm lạnh lẽo.

Bất chợt, một thanh kiếm dài đỏ rực bay tới. Hắn tung người nhảy lên trường kiếm, ngự kiếm đi thẳng tới đỉnh núi Nhất Phong - nơi ở của những trưởng lão.

“Lão tử không thèm so đo với mấy tên cảnh giới thấp kia, những kẻ nào đã đạt tới Hóa Thần thì lập tức con mẹ nó lăn hết ra đây cho ta!”

Giọng nói trầm thấp nháy mắt vang vọng khắp Nhất Phong. Đại trưởng lão và nhị trưởng lão vốn đang bế quan cũng lập tức mở to hai mắt, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Hắn ta lại say rồi! Mau mau đi mời Thái Thượng trưởng lão Độ Kiếp kỳ tới đây!”

Đáng tiếc bọn họ còn chưa kịp truyền tin ra ngoài thì lưỡi kiếm đỏ rực đã phóng tới, mang theo một nam tử mặc một thân quần áo đen tuyền, cả người tràn đầy mùi rượu. Hắn khẽ híp mắt, chậm rãi mỉm cười: “Bắt được các ngươi rồi…..”

“Mau rút kiếm!!!”

***

Rạng sáng ở Thập Phong vô cùng yên tĩnh. Lúc này Ôn Vân đang chăm chú vẽ lại thiết kế ma trượng lên giấy.

Nhị sư huynh không bình thường, tam sư huynh cũng không bình thường. Còn nàng, ngay cả nàng cũng ở Kiếm Tông để tu luyện ma pháp đấy thôi! Quả thực trong cái Thập Phong này, không ai là bình thường hết.

Không đúng, may mắn đại sư huynh ôn hòa vẫn là người bình thường nhất. Đêm nay, lúc Ôn Vân bưng đĩa đậu phộng tới cho hắn, hắn còn hỏi nàng là đã quen sống ở Thập Phong chưa.

Ôn Vân cũng không nghĩ nhiều, nàng chuẩn bị lấy một thanh Lôi Trúc ra nghiên cứu một chút.

Đúng lúc này, một cỗ hơi thở nóng rực đột nhiên xé gió mà tới, khiến phòng chứa củi của nàng giống như bị người ta xốc lên.

Khúc Lôi Trúc trong tay nàng vốn có đặc tính yếu ớt cũng lập tức bị cơn gió mạnh này chia năm xẻ bảy.

“………..”

Ôn Vân im lặng nhìn mấy mảnh trúc gãy trong tay, sau đó ngẩng đầu lên nhìn vào khoảng không đen nhánh.

Trên trời cao, một thanh kiếm đỏ rực như lửa chậm rãi xuất hiện, trên thân kiếm còn dính vài vệt máu.

Khi thấy rõ người trên cao kia là ai, nàng chần chừ hỏi: “Đại sư huynh?”

Hỏa kiếm bỗng dừng lại, Việt Hàng Chu cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Ôn Vân, sau đó nhíu mày hỏi: “Ngươi là người phương nào?”

Ôn Vân lập tức cảm nhận được cỗ sát ý treo trên đầu mình, trực giác mách bảo nàng rằng lúc này Việt Hàng Chu có chút khác thường.

Nàng cẩn thận trả lời: “Muội là đệ tử phụ trách nhóm lửa….Do huynh thu nhận.”

Việt Hàng Chu hơi nhíu mày, giống như suy tư gì đó một lúc rồi mới nhớ ra: “Đúng rồi, muội là Ôn sư muội.”

Cỗ sát ý kia lập tức biến mất, Việt Hàng Chu ngự kiếm đáp xuống. Hắn vươn tay xách Ôn Vân đặt lên thân kiếm, sau đó sảng khoái cười lớn: “Nếu đã gia nhập Thập Phong thì dù là đệ tử nhóm lửa cũng phải tới dập đầu với sư phụ! Ôn sư muội, đi thôi, huynh đưa muội đi gặp sư phụ!”

Lúc đến gần Việt Hành Chu, Ôn Vân lập tức cảm nhận được mùi rượu nồng nặc trên người hắn, lại nhìn qua dáng vẻ điên điên khùng khùng của lúc này của hắn…...……

Nàng đột nhiên hiểu tại sao lại có mảnh giấy ố vàng tuyển đệ tử phụ trách nhóm lửa kia rồi.

Nếu có thể ăn được hai viên đậu phộng trên đĩa đậu phộng đó, chí ít hắn cũng không say như thế!

Việt Hàng Chu say mèm ngự kiếm đưa Ôn Vân bay thẳng tới nơi cao nhất của Thập Phong. Khi đến gần một sơn động thì hắn lập tức dừng lại.

Hắn đứng thẳng lưng trước động phủ đóng kín mít và dập đầu ba cái. Bất chợt, thân hình vị sư huynh này hơi chao đảo, ngày sau đó….Hắn ôm thanh hỏa kiếm rồi gục xuống đất ngủ say sưa.

Đêm hôm khuya khoắt, Ôn Vân bị người ta ném lêи đỉиɦ núi, lúc này nàng có chút hối hận.

“Thực xin lỗi, ta không nên nói Thập Phong có người bình thường.”

Trên đỉnh đầu là bầu trời sao vắng vẻ, bên người là tiếng ngáy vang như sấm của đại sư huynh, người ở trên đỉnh núi nhưng Ôn Vân lại có tâm trạng như không còn gì để luyến tiếc nữa.