Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lại nói, ẩn thân cũng không có gì hiếm lạ.

Quỷ tu có tu vi cao thâm cũng nắm giữ phương pháp ẩn nấp thân thể mình, nhưng đó là kết quả của đặc tính thông linh U Minh. Và ngoại trừ quỷ tu, tu sĩ phái hệ khác đều khó nắm giữ loại phương pháp này, trừ phi sử dụng trân quý linh phù.

Có một loại linh phù gọi là Ẩn Nặc phù, nhưng nó không chỉ quý, lại còn rất hiếm, thậm chí trong Thiên Cơ bảo khố cũng không có hàng.

Đương nhiên, loại thủ đoạn ẩn nấp này cũng không phải không giải được.

Tu sĩ có cảm giác của mình, tu sĩ có thực lực càng cao, cảm giác càng mạnh. Đúng là thủ đoạn che giấu ám sát của nhóm quỷ tu rất mạnh mẽ, nhưng chỉ cần cảm giác của bản thân đủ mạnh, tự nhiên có thể cảm nhận được tung tích của những kẻ đang ẩn giấu kia.

Mẫn Tích Trạc do Vân phu nhân đưa cho hắn không phải vật thường, có điều trên bảo vật này vẫn tồn tại một nhược điểm. Đó là sau khi kích hoạt nó, Lục Diệp không thể động đậy.

Vì vậy, lúc trước hắn không hề sử dụng thứ này. Và lần này, nếu không phải hắn đã hết cách ứng phó rồi, hắn cũng không tùy tiện lấy nó ra sử dụng.

Bởi vì trong trạng thái đứng yên kiểu này, nếu ai đó sử dụng một đạo thuật pháp phạm vi lớn, nhẳng vào vị trí của hắn, hắn chắc chắn sẽ bị bại lộ tung tích.

May mắn thay, lần này hắn chỉ cần ứng phó với những tồn tại hình người lao ra khỏi sương mù kia thôi. Bọn họ cũng giống những Tiên Nguyên vệ bình thường, là những tồn tại vô tư vô trí (không có linh trí, không có suy nghĩ của bản thân).

Sau khi những truy binh kia giải tán, Lục Diệp mới hiện hình, và chạy nhanh về phía trước.

Trên đường, lại có rất nhiều truy binh bị hắn hấp dẫn.

Và giờ phút này, những Tiên Nguyên vệ lúc trước còn có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, lại biến mất hết sạch, như thể Tiên Nguyên vệ cũng đang né tránh những tồn tại hình người lao ra từ trong sương mù này.

Sau khi Lục Diệp chạy một lúc, hắn lập tức lặp lại chiêu cũ của mình, dùng Mẫn Tích trạc che giấu thân hình, thoát khỏi truy binh, và chờ tình hình êm thắm lại tiếp tục lên đường

Sau mấy lần như vậy, cuối cùng hắn cũng trông thấy một chiếc đèn lồng treo lơ lửng.

Hắn chạy thêm hai, ba bước tới phía trước tòa nhà, giơ tay đẩy cửa, bước nhanh vào trong.

Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, một bóng đen khổng lồ đã bao phủ lấy hắn, một loại lực uy hiếp mạnh mẽ chụp vào đầu của hắn.

Lục Diệp giơ đao lên chém, một tiếng leng keng vang lên, hắn có cảm giác bản thân vừa chém vào sắt thép, tia lửa bắn tung tóe khắp nơi.

Ngay lúc hắn ngước mắt nhìn lên, đã thấy một bóng người cao lớn đứng chắn trước mặt mình, bàn tay lớn như chiếc quạt hương bồ vỗ xuống người hắn. Tốc độ bàn tay rơi xuống không nhanh nhưng lại mang đến phong áp mãnh liệt, chỉ dựa vào hiện tượng này thôi cũng đủ hiểu uy lực của một chưởng này mạnh tới mức nào.

Khóe mắt Lục Diệp giật giật, trong lòng cảm thấy xui xẻo cực độ, đám thể tu mà hắn gặp phải hôm nay, một người càng biến thái hơn một người.

Nữ tử tên Xảo Vân lúc trước còn được, nàng ta chỉ có một thân thịt mỡ, không thể chém đứt mà thôi. Thể tu trước mặt hắn mới càng thêm biến thái.

Lại nói, một đao được gia trì Phong Duệ của Lục Diệp vừa nãy, vốn không phải chém trúng sắt thép gì, mà là cắt vào ngực người ta, thế nhưng nó chỉ để lại một vết trắng trắng mà thôi.

Nếu nói khả năng phòng ngự của Xảo Vân là mượn nhờ từng lớp thịt mỡ của chính mình, làm suy yếu công kích của địch nhân, thì người trước mặt hắn tuyệt đối là ngạnh kháng, không có bất cứ đạo lý gì đáng nói.

Khi bàn tay nọ đập xuống, Hổ Phách đang núp trên vai Lục Diệp, lập tức kêu một tiếng a ô.

Bàn tay nọ đột nhiên dừng lại trên đầu Lục Diệp, phong áp cuốn bay mái tóc trên đỉnh đầu hắn, Bàn Sơn Đao trong tay Lục Diệp cũng dừng lại trước mắt đối phương.

Hán tử vững vàng như tòa thiết tháp nhìn Hổ Phách một chút, lại nhìn Lục Diệp một chút, cuối cùng mới thu hồi bàn tay, gãi gãi đầu.

Đột nhiên, một đạo thuật pháp đánh tới từ bên cạnh, Lục Diệp đang muốn trốn tránh, nam nhân đứng trước mặt hắn đã vỗ một chưởng xuống. Cứ như vậy, quả cầu lửa to bằng cái chậu rửa tay đã bị một đập này đánh tan. Thậm chí Lục Diệp còn không cảm nhận được đối phương có thúc giục khí huyết và linh lực. Nói cách khác, người ta dựa hoàn toàn vào cơ thể của mình để đánh bay thuật pháp.

Cường độ thân thể bậc này, nghe thôi cũng đủ rợn cả người.

“Cự Giáp!” Một giọng nói tức giận vang lên.

“Có quen.” Hán tử vững vàng như tòa thiết tháp trả lời một câu cộc lốc.

Lục Diệp ngước mắt nhìn sang một bên, lập tức trông thấy một tu sĩ có ria mép ở đằng kia.

Bốn mắt nhìn nhau, tu sĩ ria mép “A nha” một tiếng, nói: “Thì ra là ngươi, ta còn tưởng là người Vạn Ma Lĩnh tới. Hiểu lầm hiểu lầm, thực xin lỗi.”

Trong miệng gã nói như vậy, nhưng vẻ mặt lại không lộ ra bất cứ biểu cảm xin lỗi nào.

Lục Diệp mơ hồ cảm nhận được nếu vừa rồi Cự Giáp không đột ngột dừng tay lại, thì pháp tu ria mép kia sẽ không quan tâm hắn đến từ Hạo Thiên minh hay Vạn Ma lĩnh, cứ giết trước lại nói sau.

Suy cho cùng, giết tu sĩ cùng trận doanh cũng có công huân.

Trong không khí nhàn nhạt mùi máu tanh, chứng tỏ nơi này đã có người chết.

Lục Diệp nhàn nhạt liếc tu sĩ ria mép kia, rồi thu đao vào vỏ.

Tu sĩ ria mép cười chào hỏi: “Vị đạo hữu này, chúng ta thật sự có duyên, lại gặp mặt ở đây.”

“Ừm.” Lục Diệp nhàn nhạt đáp lại.

Hắn đưa mắt nhìn chung quanh một chút, tìm một góc phòng, sau đó đi tới khoanh chân ngồi xuống.

Cự giáp lại gần, có chút lo lắng nhìn Hổ Phách, hai con mắt trừng lớn lên như đèn lồng.

Cũng chẳng trách gã lại có biểu cảm như vậy, bởi vì những Tiên Nguyên vệ còn sống sót đang hấp thụ sức mạnh của Hổ Phách để tự phục hồi, khiến cho vẻ ngoài của Hổ Phách hơi uể oải một chút, nó rất cần được bổ sung!

Lục Diệp không hiểu tại sao Cự Giáp và Hổ Phách lại xem nhau hợp mắt đến vậy, lúc trước khi ở trong sơn cốc, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng một người một thú này đã rất thân thiết ròi.

Lục Diệp không thích pháp tu ria mép kia, nhưng Cự Giáp với tính cách đơn giản và trung thực lại rất khó làm người ta chán ghét.