Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Hắn ném một ít linh đan vào miệng, ngồi thụp xuống, đút thêm mấy viên cho Hổ Phách ăn, rồi tự bản thân hoán đổi công pháp, trong bụng phát ra tiếng vù vù.

"Đúng là Tiên Nguyên thành này rất nguy hiểm." Pháp tu ria mép đi tới cửa, xuyên qua khe hở nhìn ra ngoài: "Lại là Tiên Nguyên Vệ, lại là sương mù, không biết lần này sẽ chết bao nhiêu người?"

Nói xong, gã xoay người, nhìn Lục Diệp, cười nói: "Đạo hữu, ngươi gặp phải địch nhân sao?”

Thoạt nhìn lúc này Lục Diệp có chút chật vật, chủ yếu là vì lúc trước, sau khi chiến đấu cùng đám người Phong Hoa Viên kia, hắn đã tiêu hao không nhỏ, hơn nữa trên người cũng có vài vết thương.

"Ở nơi này, bát tầng cảnh muốn đi một mình vẫn còn kém một chút, đạo hữu có cân nhắc tới chuyện hành động cùng ta hay không? Cam đoan sẽ không để ngươi chịu thiệt.”

“Không cần.”

Pháp tu ria mép cười ha ha: “Đạo hữu đừng vội cự tuyệt, cứ suy nghĩ một chút lại nói cũng không muộn.”

Tuy gã vừa cười vừa nói câu này, nhưng trong lời nói lại ngầm có ý uy hiếp. Bởi vì lúc này, gã đang đứng chặn ở cửa, nhìn giống như muốn dò xét tình huống bên ngoài, nhưng ý đồ thực sự là gì, lại chỉ có mình gã mới biết.

Quả nhiên tên ria mép này không phải kẻ tốt lành gì.

Trong sơn cốc lúc trước, Lục Diệp đã từ chối lời mời của gã, coi như vì đôi bên không hiểu rõ về nhau đi.

Tới sau đó, dù gã lại tiếp tục đi lôi kéo người khác, nhưng mãi cho đến lúc Vô Lượng Thận Cảnh mở ra, gã vẫn chưa lôi kéo được ai.

Từ đó có thể thấy được ,thanh danh của kẻ này không tốt lắm, có lẽ trước đây, gã từng làm một chút việc xấu gì đó, cho nên không ai muốn hợp tác với gã.

Ngoài ra, lúc vừa rồi khi Lục Diệp vừa mới lao vào, đã gặp phải công kích của Cự Giáp. Cự Giáp làm như vậy cũng là lẽ thường, hắn vừa xuất hiện, chưa biết là ai, cứ đánh trước tính sau. Nếu đổi lại là hắn, hắn cũng làm như vậy.

Tới lúc sau, khi Cự Giáp nhìn thấy Hổ Phách, đối phương đã dừng tay lại rồi, thế nhưng tên ria mép này vẫn còn ném một đại hỏa cầu về phía hắn.

Kể cả tiếp theo, gã nói, đòn công kích đó chỉ là một sự hiểu lầm, nhưng nó có thực sự là hiểu lầm hay không, hắn tin là ai cũng hiểu rõ?

Phải biết rằng, tu sĩ có nhãn lực rất mạnh, nhất là trong trường hợp, đối phương mang thân phận một pháp tu cửu tầng cảnh, dù lúc đầu nhìn không rõ hình dáng đi, thì về sau tuyệt đối có thể phân biệt ra… Vậy mà kẻ này vẫn ném tới một đại hỏa cầu!

Chỉ tính riêng hành động này thôi cũng cho hắn thấy rõ một vài vấn đề.

Chẳng lẽ tên này muốn giết người đoạt bảo? Lục Diệp âm thầm suy đoán.

"Ha ha ha, sau khi đạo hữu nghĩ kỹ, hãy nói cho ta biết."

Ngay khi Lục Diệp đang âm thần nghĩ, nụ cười trên mặt pháp tu ria mép đột nhiên trở nên thân thiện hơn. Gã rời khỏi cửa, mở miệng nói với Cự Giáp: " Cự Giáp, đừng nghịch sủng thú của người khác, trở về đi!"

"Nha." Cự Giáp đáp lại một cách buồn bã, ngón tay thô to lập tức rời khỏi đầu Hổ Phách, bước vào trong phòng với pháp tu ria mép.

Pháp tu ria mép kia khoanh chân ngồi xuống, vẻ mặt đầy vẻ ngạc nhiên nghi ngờ, gã có chút không xác định được Lục Diệp kia là người như thế nào.

Vừa rồi gần như gã đã chuẩn bị ra tay…

Phải biết rằng đây cũng không phải lần đầu tiên gã giết người cùng trận doanh. Đối với một tán tu không nơi nương tựa như gã, Hạo Thiên minh hay Vạn Ma lĩnh đều là giả, chỉ có thứ của mình mới là thật.

Một đường từ tầng dưới chót nhất bò lên, gã đã nhìn thấu bộ mặt thật của Tu Hành giới này rồi.

Đó là cá lớn nuốt cá bé.

Và sở dĩ gã không động thủ…

Thứ nhất, vì thái độ của Cư Giáp đối với bọn họ có chút đặc biệt.

Thứ hai, vì đột nhiên gã nhìn thấy bên hông Lục Diệp có treo rất nhiều túi trữ vật.

Trong tình huống bình thường, một tu sĩ chỉ mang theo một hoặc hai, ba cái túi trữ vật mà thôi, coi như để phân loại các món đồ bên trong theo công dụng, dễ dàng lấy ra dùng.

Thế nhưng… dường như bên hông thiếu niên kia lại đeo tới mười mấy cái túi trữ vậy!

Điều này rất không bình thường, huống chi trên rất nhiều túi trữ vật còn có vết máu tươi.

Đây là nguyên nhân chính khiến ria mép thay đổi suy nghĩ.

Gã là tán tu một đường vất vả bò đi lên, trong lòng luôn nắm rõ một đạo lý, đó là không nên đánh giá thực lực của người khác thông qua tu vi của họ.

Trên đời này một số người tu vi không cao, nhưng thực lực lại cực mạnh, thêm nữa, cũng có một vài loại linh khí có thể che đậy dao động linh lực, che giấu tu vi.

Gã không nắm chắc về nội tình của Lục Diệp, vì vậy không dám tùy tiện hành động. Từ trước tới nay, gã luôn cố gắng hết sức để tránh loại chuyện lật thuyền trong mương này.

(Lật thuyền trong mương: Mương thường không có sóng, gió, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện lật thuyền. Ẩn dụ cho sai lầm hoàn toàn không đáng có.)

Nhưng không cần biết sự thật như thế nào, thiếu niên bát tầng cảnh kia cũng không phải gia hỏa dễ chọc. Gã cũng không tin người ta chỉ vừa vặn có vận may tốt mà nhặt được nhiều túi trữ vật như vậy.

Trên đời này lấy đâu ra lắm chuyện trùng hợp như thế?

Lại nói, đúng là mười mấy túi trữ vật kia khiến gã có chút trông mà thèm. Pháp tu ria mép ngẫm nghĩ một hồi rồi giơ tay chạm vào ấn ký chiến trường, truyền tin cho Cự Giáp.

Đáng tiếc là Cự Giáp hoàn toàn không hay biết gì cả, chỉ vùi đầu vào ăn.

Pháp tu ria mép bực bội đi qua chọc vào người Cự Giáp, lại chỉ vào mu bàn tay, lúc này Cự Giáp mới có phản ứng, đối phương cúi đầu kiểm tra, sau đó lắc đầu.

Ria mép trừng mắt, lắc đầu là có ý gì?

Gã chỉ hỏi vì sao Cự Giáp lại thích sủng thú của người khác đến vậy thôi, cái này cũng lắc đầu? Tên ngốc to con này ngu xuẩn không cứu nổi rồi.

“Nếu ngươi thích nó, chúng ta đoạt lấy, có được không?” Ria mép lại gửi một tin khác.

"Không tốt đâu." Cự Giáp không gửi tin, mà mở miệng đáp lại, còn lắc lắc đầu.

Râu mép tức đến ứa gan, nếu không phải dùng Cự Giáp này quá tốt, gã đã đá bay tên ngốc này từ lâu rồi.

Sau khi Cự Giáp bị ria mép trừng mắt hung dữ nhìn một lúc, gã cũng biết rằng có lẽ mình lại làm sai điều gì đó rồi, nhưng cũng chỉ biết gãi gãi đầu, cúi đầu tiếp tục ăn. Và rất nhanh sau đó, vẻ mặt Cự Giáp lại trở nên vô ưu vô lự (vô tư không suy nghĩ).