Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Quyển 2: Bloody Mary

Chương 10: MẤT TÍCH

Cần Gia & Lãn Nương biên dịch 

***

Buổi trưa ngày hôm sau, Tiểu Hạ đến trường Đại học T theo thời gian và địa điểm đã hẹn. Từ xa, cô đã trông thấy hai nam sinh đang ngồi bên cạnh một cô gái trên chiếc ghế dài ven hồ trong khuôn viên trường. Cả ba người đang nói chuyện gì đó.

Cô gái trông rất thanh tú, cử chỉ tao nhã, phóng khoáng và thái độ chừng mực rất ra dáng người có học, khiến Tiểu Hạ không thể tưởng tượng được rằng đây chính là người đã lập khế ước với ma quỷ. Cô hi vọng là mình và Nguyễn Chiêm đã phân tích sai.

 “Chị Tiểu Hạ ơi!” Hai cậu nam sinh vừa nhìn thấy cô liền niềm nở cất tiếng chào hỏi. Cô cố tình tỏ ra thân thiết với Lưu Thiết, đồng thời âm thầm quan sát phản ứng của Đào Tiểu Xuân, thì thấy vẻ mặt cô ta không thay đổi, nhưng trong ánh mắt đã lộ ra vẻ chán ghét. Xem ra, cô ta rất nhạy cảm và cực kỳ căm ghét những cô gái đến gần Lưu Thiết.

 Tiểu Hạ nói rằng mình đến trường vì lí do công việc, và giả vờ vô tình tiết lộ chuyện mình rất thân với Lưu Thiết, sau đó huyên thuyên một hồi, cuối cùng mới nói về chủ đề trận đấu bóng rổ hồi đầu học kỳ.

 “Thằng ranh nhà cậu không biết dùng chiêu trò gì khác ngoài việc úp rổ để thu hút các cô gái sao?” Cô đặt ra câu hỏi mà mình đã có sự nghiên cứu từ trước.

 “Chẳng thế còn gì nữa!” Nghê Dương tiếp lời một cách tự nhiên, và nhìn lướt qua Lưu Thiết vẫn bình thản như không. Điều đó khiến Tiểu Hạ cảm thấy hai cậu chàng này nên đi học trường Sân khấu điện ảnh mới đúng. Dù sao ngoại hình của họ đều nổi bật, trình độ diễn xuất cũng đứng hạng nhất.

 “Hôm đó, lão Lưu suýt nữa đã có ba cú úp rổ ngầu cực, trong đó có một cú là xoay nửa người, ngầu đến độ tất cả các bạn nữ ở đó đều hò hét không ngớt, đúng không Tiểu Xuân?”

 Đào Tiểu Xuân ngần ngừ giây lát rồi gật đầu. Bất cứ ai cũng có thể thấy được sự ngưỡng mộ của cô ta dành cho Lưu Thiết. Thế nhưng, ánh mắt của ba người Tiểu Hạ lại thay đổi, bởi vì hôm đó Lưu Thiết bị thương ở chân, lấy đâu ra màn biểu diễn xoay nửa người đánh bóng vào rổ.

 Với tư cách là một fan cuồng của Lưu Thiết, tại sao cô ta lại vắng mặt trong một dịp như vậy? Và, tại sao cô ta phải nói dối?

 Thế là, họ chẳng còn tâm trạng trò chuyện, một lúc sau đều lấy cớ rời đi. Lưu Thiết và Nghê Dương không hiểu vì sao Tiểu Hạ lại nhờ họ cùng diễn kịch để thử Đào Tiểu Xuân, nhưng lại lờ mờ cảm thấy việc này có lẽ liên quan đến các vụ án vừa xảy ra trong trường. Tuy nhiên, họ lại không thể hỏi nguyên do, cho nên chỉ có thể ngẩn người hoài nghi một lát rồi đi trước. Còn Tiểu Hạ bám trụ lại cuối cùng, bởi lẽ cô phải tìm cơ hội để “tán gẫu” với Đào Tiểu Xuân. Có điều, cô không muốn để hai người Lưu Thiết và Nghê Dương chỉ biết lơ mơ “dính” vào vụ này, vì thế cô lặng lẽ theo sau Đào Tiểu Xuân cho đến khi cách xa phạm vi của hai nam sinh đó rồi mới đuổi theo cô ta.

 “Tại sao em lại làm như vậy?” Cô hỏi thẳng.

 Đào Tiểu Xuân ngơ ngác, không hiểu Tiểu Hạ đang hỏi điều gì.

 "Em đã làm gì chứ?” Cô ta dừng lại.

 “Em không biết là trò lập giao ước với Bloody Mary chẳng khác nào ‘bảo hổ lột dạ’ sao?”

 Lời nói của Tiểu Hạ giống như sét đánh ngang tai, khiến Đào Tiểu Xuân tái mặt. Cô ta kinh hãi nhìn cô bằng ánh mắt xen lẫn sự hoài nghi và nỗi hoảng sợ, đồng thời liên tục suy đoán về độ tin cậy của những gì cô vừa nói. Tuy nhiên lúc này, Tiểu Hạ hoàn toàn có thể khẳng định rằng Đào Tiểu Xuân chính là người đã lập khế ước. Cô thật sự muốn xông lên giáng cho cô ta vài cái bạt tai, càng không thể tưởng tượng được rằng một cô gái bề ngoài ngoan ngoãn và dễ thương là thế mà lại có thể tàn nhẫn giết hại bạn học xung quanh mình như vậy.

 “Rốt cuộc tại sao em lại làm thế?”

 “Em không hiểu chị đang nói gì.” Đào Tiểu Xuân làm ra vẻ bình tĩnh, nói: “Em phải lên lớp bây giờ, không có thời gian nói đùa với chị nữa.”

 Tiểu Hạ ngăn cô gái đang hoảng hốt và lúng túng muốn tháo chạy này  lại: “Em biết rõ chị đang nói gì, đừng tiếp tục phạm sai lầm nữa, còn bao nhiêu người nữa phải mất mạng thì em mới chịu dừng tay đây?”

 “Không phải là em muốn giết…” Đào Tiểu Xuân buột miệng nói, nhưng lập tức nhận ra rằng mình đã lỡ lời, liền vội vàng “phanh” lại: “Không phải em, không phải em. Em không hề làm gì cả, chị đừng bám lấy em nữa!”

 “Em đã lập giao ước với ‘nó’ rồi, có đúng không?” Tiểu Hạ giận dữ đến độ đánh mất lý trí, dần dần áp sát cô ta: “Em cho rằng nếu em không giúp nó hoàn thành những điều trong bản giao ước, ‘nó’ sẽ bỏ qua cho sao? Bởi vậy, em nhất định phải nói thật với chị để chị còn giúp em. Bằng không, em muốn bị nó giết hay là muốn giúp nó tiếp tục giết hại người khác. Cả hai kết quả đều không phải là điều mà em có thể chịu đựng được đâu.”

 “Đừng lắm lời nữa, thật ra chị cũng chẳng biết gì cả.”

 “Nhưng chị biết là ‘nó’ vẫn chưa đi! Đúng không?”

 Đào Tiểu Xuân nghẹn họng, sắc mặt trở nên u ám. Cô ta không hiểu sao lại có người biết chuyện này, đồng thời cũng nghi ngờ Tiểu Hạ đang lừa mình. Trong lồng ngực cô ta chất đầy những nỗi mâu thuẫn to lớn, chúng đang đấu tranh, giằng co với nhau, cuối cùng sự ích kỷ đã thắng thế.

 Tiểu Hạ không có chứng cứ, nếu không thì người tìm đến nói chuyện với cô ta hiện giờ chắc hẳn phải là cảnh sát. Cô gái trước mặt nhất định là đang lừa cô ta! Bất luận cô đã biết được điều đó bằng cách nào thì cũng sẽ không có ai tin tưởng chuyện này. Và, miễn là cô ta không soi gương trong trường học vào buổi tối thì mụ phù thủy kia có thể làm gì cô ta chứ? Cùng lắm thì cô ta nghỉ học, rời khỏi đây mãi mãi. Như thế, sau một thời gian dài, nó tự nhiên sẽ rời đi, hoặc lại tìm cách tiếp tục thực hiện nguyện vọng của mình. Huống hồ, đây không phải là cô ta không giữ lời hứa, mà là lỗi của mụ phù thủy, nên mới khiến mọi chuyện xôi hỏng bỏng không. Đó không phải là việc của cô ta, tất cả đều không không dính dáng đến cô ta. Dù sao thì chính mụ phù thủy cũng không hoàn thành mong muốn của cô ta, vì thế bất luận kẻ xui xẻo tiếp theo là ai thì cũng chẳng liên quan đến cô ta. Đây không phải là lỗi của cô ta, cô ta chẳng có trách nhiệm gì trong chuyện này hết.

 Nghĩ tới đây, Đào Tiểu Xuân đẩy mạnh Tiểu Hạ một cái khiến cô ngã phịch xuống đất, sau đó chạy thục mạng.

 Nét mặt của cô gái này đã nói cho Tiểu Hạ biết một sự thật khủng khiếp, đó là sau khi được gọi ra, Bloody Mary sẽ không rời đi nếu chưa hoàn thành giao ước. Nói cách khác, những người trong trường này sẽ còn gặp họa, trừ khi tìm được cách đuổi ‘nó’ đi.

 Cô trầy trật đứng dậy, rồi đuổi theo, ngặt nỗi, Đào Tiểu Xuân đã chạy không còn thấy tăm hơi. Tiểu Hạ tức tối nhìn dưới chân, nghĩ bụng hôm nay mình đi giày cao gót làm cái gì. Nếu cô mà đi giày thể thao thì đảm bảo có thể đuổi kịp loại người ích kỷ, gây ra tai họa nhưng lại không chịu gánh vác trách nhiệm này.

 Và, càng chết dở hơn là kể từ giây phút đó, Đào Tiểu Xuân đã hoàn toàn biến mất.

 Suốt ba ngày nay, không hề có bất cứ tin tức nào của cô ta dù ở nhà hay ở trường, nhưng quần áo và tiền bạc vẫn còn nguyên vẹn, không biết cô ta đã đi đâu, hoặc đã có chuyện gì xảy ra với cô gái này? Tiểu Hạ cảm thấy rất áy náy về điều này. Cô nghĩ, nếu không phải do mình quá nóng vội, không thẳng thừng gặng hỏi cô ta về giao ước thì đã không xảy ra tình huống này. Ví thử cô ta mà gặp chuyện gì thì cũng đáng đời, nhưng ngộ nhỡ người khác bị thương hay thiệt mạng do sơ xuất của cô thì cô sẽ cắn rứt suốt đời.

 Tiểu Hạ ngồi trong quán bar còn chưa mở cửa đón khách, vừa uống nước trái cây vừa thút thít khóc, khiến Nguyễn Chiêm không biết phải an ủi cô như thế nào, đành phải vỗ bừa vào vai và lưng cô. Cô liền tóm lấy tay anh, để lên đầu mình, nói: “Như vậy mới gọi là an ủi. Anh đánh tôi sắp nội thương đến nơi rồi đây này.”

 Nguyễn Chiêm vụng về xoa đầu cô vài cái, thế mà lại thật sự khiến cô gái đang thổn thức lập tức nín khóc sau khi thở phào một hơi.

 “Anh có biết hồi còn đi học, tôi có biệt danh là gì không?” Cô tiện tay kéo ống tay áo anh lên lau nước mắt: “Là chúa hỏng việc đấy.”

 Nguyễn Chiêm im lặng, để mặc cô tự trách. Anh hiểu rằng cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn sau khi trút ra nỗi bất mãn với bản thân.

 "Anh biết vì sao tôi lại có biệt danh đó không? Bởi vì tôi luôn làm sai, một chuyện đang yên lành, nhưng chỉ cần tôi động vào một cái là sẽ hỏng bét, mặc dù luôn có lòng tốt nhưng lại làm hỏng việc. Anh nói xem, sao tôi lại bộp chộp hấp tấp như thế chứ!”

 “Ai nói vậy? Cô… rất tốt.” Đây là lời khen duy nhất mà anh có thể nói ra. Bình thường anh cư xử rất tự nhiên với những khách hàng nữ đến quán của anh, chỉ đối với Nhạc Tiểu Hạ là anh luôn không biết nên nói gì cho phải.

 “Tốt tiếc gì! Manh mối duy nhất đã bị tôi làm đứt rồi đấy. Lúc đó… Lúc đó tôi giận không thể tả, kết quả không kìm được mà buông lời chất vấn cô ta, nào ngờ chuyện sẽ thành như vậy. Giờ thì hay rồi, tiếp theo phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ cứ mặc kệ à? Cơ mà nếu tôi không biết chuyện này thì đã đi một nhẽ, nhưng nếu đã biết hậu quả mà vẫn để nó xảy ra thì đây là cố ý gián tiếp về mặt pháp luật, và tôi chính là một kẻ giết người, ít nhất là đồng phạm!” Tiểu Hạ miễn cưỡng chụp bừa cho mình “cái mũ” này.

 “Làm gì đến mức nghiêm trọng thế! Manh mối không còn thì chúng ta có thể tìm kiếm lần nữa mà, sẽ luôn có cách thôi.”

 “Chúng ta?” Cô chú ý tới cách dùng từ của anh, trong lòng cảm thấy cực kỳ mâu thuẫn.

 Nói thật, lần đầu tiên hai người họ tiếp xúc vì vụ án của Lí Cảnh Minh, cô chưa bao giờ nghĩ rằng việc tróc quỷ trừ tà là nguy hiểm đối với một người có năng lực tâm linh bẩm sinh mạnh mẽ như anh. Cô chỉ cảm thấy anh không chịu giúp cô bởi vì ích kỷ, cho đến khi anh suýt nữa bị hồn ma tú tài vây dưới nước xém chút mất mạng, cô mới hiểu được rằng việc bắt quỷ trừ tà không chỉ đơn giản là khoa tay múa chân, miệng lẩm nhẩm dán bừa đôi, ba lá bừa vẽ lung tung là được. Mà, thậm chí công việc này đôi khi còn nguy hiểm đến tính mạng của người trừ tà. 

 Mặc dù bình thường cô luôn có thể thoải mái dựa dẫm vào người đàn ông này, nhưng cô còn chưa độc ác đến độ bất chấp sự sống chết của anh. Vụ việc ngày hôm đó của Trương Tuyết khiến cô chưa có thời gian để ngẫm nghĩ, nhưng từ sau khi anh bị thương, cô đã rất hối hận. Ngay cả khi nhận ra là anh sẽ giúp cô, cô cũng chỉ nghĩ rằng sau khi tìm được người lập giao ước với phù thủy gương là có thể giải quyết được chuyện này từ bên ngoài. Tuy nhiên bây giờ rõ ràng là một tình huống lấy đá chọi đá, tất nhiên là cô không thể bỏ mặc những tai họa do mình gây ra, làm sao có thể để một người vô tội như anh bị cuốn vào chuyện này. Phải cái, không có anh, cô không làm nên trò trống gì cả, cho dù bất chấp tất cả mà chủ động dâng mình làm món đồ tế thì cũng không đạt yêu cầu số lượng. Cứ nhờ anh giúp đỡ đi! Xem ra, Bloody Mary rất mạnh, và có thể sẽ khiến anh gặp nguy hiểm.

 “Hay là anh dạy tôi cách tróc quỷ, trừ tà đi! Học vẽ bùa chú gì đó chẳng hạn?” Cô chợt nảy ra ý tưởng hão huyền.

 Nguyễn Chiêm bật cười: “Cô cho rằng người không có năng lực tâm linh có thể học vẽ bừa một cái là được sao?”

 “Không học được à?”

 “Cô không có thiên phú, có lẽ luyện tập mười, hai mươi năm đạo pháp thì may ra.”

 “Thế có nghĩa là không kịp à?”

 “Chuẩn không cần chỉnh.”

 Tiểu Họa ỉu xìu gục đầu xuống.

Nguyễn Chiêm hiểu nỗi băn khoăn, lấn cấn của cô, vì thế không khỏi “tự nhiên” mà cảm thấy mềm lòng: “Không phải là tôi giúp cô.” Anh nói: “Mà là tôi là một pháp sư Trung Quốc, sao có thể để tà ma ngoại lai đến hoành hành ngang ngược trên lãnh thổ của mình được, thật sự quá ngông cuồng, không thèm nể nang ai hết!”