Người Trừ Tà

Chương 31. NGƯỜI LẬP GIAO ƯỚC

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Quyển 2: Bloody Mary

Chương 9: NGƯỜI LẬP GIAO ƯỚC

Cần Gia & Lãn Nương biên dịch

***

Đúng như những gì Nguyễn Chiêm nói, Trương Tuyết chưa chết.

Khi lực lượng cứu hộ đến nơi, họ phát hiện vết thương chí mạng là ở cánh tay bị chặt đứt của cô ấy. Nó đã bị “người khác” kéo đứt lìa cả xương. Đây không phải là điều mà con người có thể làm được. Tuy nhiên, một lá bùa kỳ lạ đã được tìm thấy ở cánh tay bị gãy mà đáng lẽ ra đã khiến cô ấy đi chầu ông bà ông vải do không được cấp cứu kịp thời. Lá bùa đã giúp Trương Tuyết cầm máu kịp thời và cho cô ấy cơ hội sống sót. Thầy pháp nổi tiếng được bố của Trương Tuyết mời tới cũng nhận ra đó là lá bùa cầm máu thường được sử dụng trong giới tâm linh.

Thông qua sự việc lần này, cảnh sát có thể khẳng định rằng đã có một pháp sư có mặt trong tòa nhà vào thời điểm xảy ra vụ việc. So với sự kỳ quái và không thể lí giải của những vụ án trước, đây là lần duy nhất có bằng chứng cho thấy đã có người có mặt tại hiện trường. Vì thế, cảnh sát đã nhận định rằng vị pháp sư trong tưởng tượng là nghi phạm số một của hàng loạt vụ án giết người này.

Bố của Trương Tuyết vô cùng phẫn nộ và đau lòng khi chứng kiến tình trạng bi thảm của con gái mình, đồng thời cũng dựa vào những manh mối này mà cho rằng chắc hẳn đã có một pháp sư tà ác, biến thái sát hại các nữ sinh đại học. Ông ta không chỉ dùng tiền bạc lẫn quyền lực để gây thêm áp lực với cảnh sát và nhà trường, mà còn bí mật chi mạnh tay để mời các pháp sư, phù thủy, bậc thầy “con nhà thánh” để truy lùng kẻ bại hoại trong ngành của họ.

Trong lúc nhất thời sợ bóng sợ gió, bọn họ gần như đã mô tả Nguyễn Chiêm thành một con quái vật mặt xanh nanh vàng, dâm đãng biến thái, quái đản và nham hiểm, độc ác. Còn hành động cứu người tốt bụng của anh lại bị bóp méo là tâm trạng thất thường. Và, việc Trương Tuyết được cứu sống hoàn toàn là do cô ấy may mắn.

Chưa kể đến việc mặc dù Trương Tuyết vẫn còn sống và gương mặt chưa bị hủy hoại hoàn toàn, nhưng cô ấy đã bị điên, điên đến mức không biết gì, nhưng lại sợ tất cả mọi thứ, nhất là gương soi.

Một người anh hùng xả thân cứu người lại bị coi là kẻ thù chung của toàn dân, hành động đầy thiện ý của anh đã bị vu oan rốt ráo, khiến Tiểu Hạ tức sùi bọt mép, bất bình thay cho Nguyễn Chiêm.

Có điều, người trong cuộc lại điềm nhiên như không, chẳng hề bận tâm đến tình cảnh bị coi như là kẻ xấu của mình hiện giờ. Anh vẫn nở nụ cười dịu dàng lịch thiệp, thản nhiên bận rộn với công việc trong quán rượu. Còn Tiểu Hạ thì hai tay chống cằm ngồi bên quầy bar, nhìn chằm chằm vào ông chủ quán điển trai mà bừng bừng lửa giận. Có điều, hình ảnh này trong mắt người khác lại chẳng khác gì cô đang “thèm nhỏ dãi” Nguyễn Chiêm.

Nửa giờ sau, ngay cả Nguyễn Chiêm vẫn luôn thờ ơ cũng cảm thấy mất tự nhiên.

“Cô có thể đừng nhìn tôi chòng chọc như vậy nữa, có được không?”

“Không.” Tiểu Hạ từ chối một cách kiên quyết, sau đó lại nằm bò ra quầy bar và ngước nhìn anh. Nếu không phải vì sợ lộ bí mật của Nguyễn Chiêm, sợ rằng sẽ khiến chuyện này không thể giải thích rõ được, thì cô thật sự muốn một mở cuộc họp báo để trả lại sự trong sạch cho anh.

“Điều khiến tôi không chịu được nhất là người ta nghĩ oan cho tôi.”

“Được rồi, chuyện này đã nhằm nhò gì.” Nguyễn Chiêm hoàn toàn không quan tâm đến vấn đề đó, dù sao anh cũng nắm chắc rằng sẽ chẳng có ai nghi ngờ mình. Anh là ai chứ, là người không cần bất cứ ai phải thanh minh cho mình, cũng chẳng sợ kẻ nào đoán được. Ngặt nỗi, vẻ mặt đồng cảm của Tiểu Hạ khiến anh cảm thấy rất bực bội.

“Nhưng bọn họ tiện lợi quá rồi còn gì, vừa tìm được một người liền đổ hết lên đầu người ta.”

“Không thể trách bọn họ được, nếu đã có đầu mối duy nhất thì phải điều tra đến cùng. Huống hồ, điều này cũng hợp tình hợp lí, đây là lẽ thường tình mà.”

“Anh đang đứng ở bên nào đấy, hãy thể hiện rõ lập trường xem nào!” Tiểu Hạ gắt lên, “Tôi đang nói đỡ cho anh đấy.”

“Suỵt, bé mồm thôi.” Nguyễn Chiêm ngăn cô lại, không muốn có ai để ý đến họ, nhưng lại nhận ra là họ vẫn luôn bị chú ý từ nãy tới giờ. Anh dứt khoát ghé sát vào mặt cô, đổi thành nói chuyện riêng mà không muốn để mọi người nghe thấy. Tuy nhiên, hành vi của anh lại càng giống như một đôi tình nhân đang thì thầm với nhau hơn.

“Không phải cô muốn để tất cả mọi người điều biết rằng tôi là kẻ sát nhân điên cuồng biết thái đấy chứ?”

Tiểu Hạ ủ rũ nằm bò ra trên quầy bar.

“Anh mới phải cẩn thận đừng để người ta phát hiện anh là “đồng phạm” thì có! Kẻo cảnh sát còn chưa bắt anh ngồi trên ghế hùm*, thì bố của Trương Tuyết cũng sẽ âm thầm lấy mạng anh đấy.”

*Ghế hùm (hình phạt tra tấn thời xưa, người ngồi trên chiếc ghế dài, duỗi thẳng chân ra, trói chặt đầu gối với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau)

“Việc tra tấn và ép cung là phạm pháp. Có lẽ những cảnh sát không đủ tiêu chuẩn ở vùng sâu vùng xa sẽ có hành vi đó, nhưng ở thành phố lớn như thế này sẽ không có những trường hợp trắng trợn như vậy.” Nguyễn Chiêm thản nhiên nói, “Tôi lại hi vọng là có những chuyện như thế, đến lúc đó, Hiệp hội luật sư sẽ đứng ra bảo vệ tôi, tôi sẽ được nhà nước bồi thường một số tiền khổng lồ đủ để tôi chỉ cần ngồi rung đùi đếm tiền trong phần đời còn lại của mình. Phải cái, phú ông Trương có thể hãm hại tôi, nhưng sẽ không ai biết là tôi đã có mặt ở hiện trường vào đêm hôm ấy.”

“Tốt rồi. Vậy anh điều tra người ký giao ước đến đâu rồi?”

“Ngày mai tôi sẽ tìm gặp cô ta để xem liệu cô ta có lộ ra sơ hở không. Cơ mà tôi muốn nhờ bạn bè của cô giúp tôi hẹn cô ta ra, lúc đó tôi mới tiện ‘rung cây dọa khỉ’.”

“Anh đã có hướng tấn công chưa?”

“Tất nhiên là có rồi. Tôi không đánh trận mà chưa chuẩn bị nhé.” Tiểu Hạ nói: “Chính anh đã nói rằng người triệu hồi Bloody Mary cần phải có thời gian ở một mình từ đầu học kỳ, mà từ ngày khai giảng đến giờ, tất cả các nơi trong trường học đều đóng cửa vào buổi tối, chỉ có đêm thi đấu của đội bóng rổ của trường mới có điều kiện tập trung đông người tại một chỗ. Chỉ cần tôi tìm ra kẻ tình nghi, hỏi thăm chi tiết về trận đấu hôm đó là có thể biết được cô ta có mặt ở hội nhà thi đấu hay không.”

Thật ra, cảnh sát đã nhận định đây là vụ án giết người hàng loạt, Tiểu Hạ và Nguyễn Chiêm cũng đồng ý với điều này, chẳng qua kẻ sát nhân không phải là người bình thường mà thôi. Điểm mấu chốt nhất trong đó chính là người đã lập giao ước với ma quỷ. Thông qua sự phân tích của hai người họ, phạm vi tìm kiếm đã được thu hẹp đáng kể.

Đầu tiên, người đó chắc chắn phải quen biết bốn nạn nhân. Với nạn nhân đầu tiên là Tiên Lị, cô ấy chính là đối tượng đặt cược của cô ta. Nạn nhân thứ hai là người có ít thông tin liên quan nhất, nhưng cô ta cũng phải có quá trình quan sát hành tung của người này. Nhân chứng duy nhất trong vụ án mạng thứ ba là Đào Tiểu Xuân, cô gái vốn dĩ sẽ về ký túc xá cùng với nạn nhân. Trong vụ án của Trương Tuyết, điều dễ nhận thấy nhất là có thể khẳng định rằng người lập giao ước chắc chắn là sinh viên sống trong tòa nhà ký túc xá số 7. Bởi vì từ khi mất điện đến lúc xảy ra vụ việc, Tiểu Hạ không nhìn thấy bất cứ người nào ra vào tòa nhà. Như vậy thì chỉ có sinh viên sống trong tòa nhà mới có hội lén lút ngắt cầu dao. Và ,cho dù cuộc hẹn hò không đầu không đuôi của Trương Tuyết và Nghê Dương có uẩn khúc gì, chí ít cô ta muốn lừa Trương Tuyết liên tục cảm thấy cô đơn buồn bã, nếu không, điều kiện xuất hiện của phù thủy gương sẽ không đầy đủ, mà chỉ có thể thực hiện được bằng cách đến gần Trương Tuyết.

Xem ra, bản thân mỗi manh mối đều không rõ ràng cho lắm, nhưng khi kết hợp chúng lại với nhau để suy ngẫm thì sẽ thấy tất cả thông tin đều hướng đến nhân chứng trong vụ án thứ ba, đó là Đào Tiểu Xuân.

Nhìn bề ngoài, Đào Tiểu Xuân là một trong số những hoa khôi của trường Đại học T. Cô ta không chỉ xinh đẹp mà còn xuất thân từ gia đình khoa bảng, học hành giỏi giang, năng nổ trong các hoạt động xã hội, khiến người ta không thể nào tin được rằng cô ta là một kẻ ác. Tuy nhiên, cô ta sống cùng tòa nhà ký túc túc xá với Trương Tuyết, bình thường quan hệ giữa hai người cũng rất tốt. Cô ta còn là nhân chứng trong vụ án giết người ở tòa nhà chính, mọi tình tiết đều được cô ta mô tả lại theo lời khai một phía từ cô ta. Cô ta và nạn nhân thứ hai là bạn cùng lớp, và thường xuyên đi cùng nhau. Quan trọng là, nhờ sự giúp đỡ của Lưu Thiết và Nghê Dương, họ đã liên lạc được với một trong những cô gái cùng phòng ký túc với Tiền Lị, cũng chính là bạn thân duy nhất của cô ấy. Người này đã xác nhận rằng Đào Tiểu Xuân cũng có tình cảm với Lưu Thiết. Bởi vì vào cuối học kỳ trước, Tiền Lị và Lưu Thiết bị đồn rằng đang yêu nhau, cho nên mối quan hệ giữa Đào Tiểu Xuân và Tiền Lị rất xấu. Và, người đánh cược với Tiền Lị cũng chính là cô ta.

Do đó, Tiểu Hạ và Nguyễn Chiêm đã chốt Đào Tiểu Xuân là người giao ước với phù thủy gương.

“Nói đi cũng phải nói lại, sao anh không đi xem thử, có khi trên mặt cô ta lại có khí đen gì đó thì sao? Như vậy chẳng phải đỡ cho tôi phải thực hiện âm mưu quỷ kế ư?” Tiểu Hạ hỏi.

“Cô ta là người lập khế ước chứ không phải là bị ma nhập. Khả năng của tôi còn chưa đủ để đoán được ngay cả điều này.”

“Tôi thấy anh lười thì có.” Tiểu Hạ “chụp mũ” anh luôn, “Cũng may mà hôm nay không có chuyện gì xảy ra. Nghe nói hiệu trưởng đã ra lệnh tháo dỡ tất cả những đồ vật có thể soi để tránh xảy ra án mạng, còn cảnh báo các cô gái không soi gương vào buổi tối trước khi vấn đề được giải quyết. Hơn nữa, phần lớn các nữ sinh đều ở tập trung một chỗ.”

“Thế cũng hay, có thể tạm thời ngăn được thương vong, chỉ sợ khó mà đề phòng cho được, đến lúc đó lại thành công cốc.”