Người Trừ Tà

Chương 33. VẠN LÍ NƠI PHƯƠNG XA

Chương trước

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Quyển 2: Bloody Mary

Chương 11: VẠN LÍ NƠI PHƯƠNG XA

Cần Gia & Lãn Nương biên dịch 

***
Lại một tuần nữa trôi qua mà vẫn không có tin tức gì của Đào Tiểu Xuân, rõ ràng là cô ta đã lành ít dữ nhiều, nhưng vấn đề là cô ta đã bị hại như thế nào.
Đào Tiểu Xuân không phải là không biết cách để tránh né Bloody Mary, cho nên chắc chắn là cô ta đã xảy ra chuyện gì đó. Lúc đầu, họ định mô phỏng sinh hoạt của cô ta ở trường, tuy nhiên sau đó lại nhận ra rằng phạm vi quá rộng, đây không phải một ý kiến hay.
Mặc dù mọi người ở trường đều rất cẩn thận, tạm thời vẫn chưa có sự cố, nhưng nguy hiểm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, giống như đám mây đến không thể xua tan, bao trùm lên những trái tim yếu đuối. Ai mà biết được sẽ lại xảy ra chuyện gì ở đâu vào một lúc nào đó cơ chứ? Phải xua đuổi nó hoàn toàn mới là cách tốt nhất.
Ngặt nỗi, phải làm thế nào mới có thể triệt để đuổi được nó?
Thời gian trôi qua, Tiểu Hạ bắt đầu suy nghĩ lung tung. Cô cho rằng có lẽ một pháp sư người Trung Quốc như Nguyễn Chiêm không thích hợp để bắt ma của phương Tây, thế là cô lên mạng, liên lạc với Vạn Lí đang ở Italy, nhờ anh ta hỏi thêm về Bloody Mary, để xem có thể mời một giám mục đến đây phát huy chủ nghĩa nhân đạo quốc tế, hoặc hỏi xem dùng tỏi hay dao găm bằng bạc có tác dụng hay không.
“Anh có thể tiện đường đi một chuyến đến Vatican, đó chẳng phải là thánh địa của công giáo sao?” Tiểu Hạ đề nghị. Thật ra, cô chẳng hiểu gì về tôn giáo của phương Tây, tất cả chỉ là nghe đồn về mà thôi. Song, dù chỉ có một phần trăm khả năng thì vẫn phải cố gắng hết sức, đúng không nào?
Vạn Lí đã đồng ý với cô.
Anh ta tôn trọng mọi tín ngưỡng, tôn giáo. Cho dù anh ta không tin, nhưng ít nhất vẫn có thể hỗ trợ bằng cách điều tra về quan điểm của những người theo tôn giáo phương Tây, tốt nhất là có được thánh vật gì đó, hi vọng có thể giúp được Tiểu Hạ.
“Vừa khéo bạn của tôi có chú là cha xứ.” Anh ta nói với cô: “Cô may mắn đấy, đúng lúc muốn ăn kem thì ông trời đổ mưa đá. Bên trong thì có Nguyễn Chiêm giúp đỡ, bên ngoài thì có một người bạn có quan hệ rộng như tôi thu thập tin tức. Nếu cô không trở thành khắc tinh của ma quỷ thì quả là có lỗi với bản thân.”
“Hi vọng không bị ma quỷ lấn át đã là tốt lắm rồi.”
“Trưởng văn phòng Luật của cô ác thật đấy, ai đời lại giao cho cô xử lý vụ án kiểu này lần nữa.”
Câu trả lời của Vạn Lí nhấp nháy trên màn hình máy tính. Tiểu Hạ chỉ có thể cười khổ, cô làm gì còn cách nào khác, dường như có một bàn tay định mệnh trong bóng tối luôn kết nối cô với những chuyện kỳ bí như vậy. “Ai bảo tôi có năng lực mạnh mẽ chứ.” Cô gõ bàn phím, gửi gắm tất cả nỗi bất an và bất đắc dĩ của mình đến nước Ý xa xôi, “Trưởng văn phòng Luật thậm chí còn nhắc nhở tôi rằng chỉ tư vấn cho phía nhà trường, nếu thật sự tiến hành thủ tục pháp lí thì đừng quên thu hai khoản phí, một là phí tư vấn, một là phí tố tụng.”
“Quả nhiên là gừng càng già càng cay. À phải rồi, cô ở chỗ Nguyễn Chiêm thế nào rồi?”
“Cũng bình thường. Có điều, dù tôi đã cố gắng sống khép nép, nhưng hàng ngày vẫn bị rất nhiều phụ nữ muốn giết tôi bằng ánh mắt. Thật ra, tôi đã nói với họ rằng Nguyên Chiêm đang nợ tôi, nên tôi mới đến chỗ anh ta ở tạm, chứ hai chúng tôi không có quan hệ đặc biệt gì cả.”
“Cô nói thế thì ai mà tin được, chỉ tổ khiến người ta nghi ngờ hơn thôi. Cậu ta ung dung là vậy, làm sao mà giống như người đang mắc nợ chứ?”
“Tôi nói thật đấy, lần trước trong vụ của Lí Cảnh Minh, là tôi đã cứu mạng anh ta. Vì thế, anh ta đã nợ tôi còn gì.”
“Quý cô à, cô phải nói cho có lí một chút chứ.” Vạn Lí ở đầu bên kia dở khóc dở cười, “Cậu ta mạo hiểm để giúp cô, chẳng phải cô nên đi hỗ trợ cậu ta sao? Như thế mà cô nói là đã cứu mạng cậu ta à?”
“Anh ấy là đàn ông, có họa bị điên mới cãi lí với phụ nữ. Hơn nữa, sự thật là nếu tôi không đưa cho anh ấy thanh kiếm gỗ, thì anh ấy đã ‘nằm’ dưới đáy sông rồi. Với tư cách là một luật sư nổi tiếng, việc tìm kiếm bằng chứng có lợi cho mình và lợi dụng triệt để là bản tính vốn có. Huống hồ, lần này tôi không hề ép buộc anh ấy nhé.” Tuy nói vậy, nhưng cô lại cảm thấy hơi áy náy. Bởi vì cuối cùng cô vẫn quyết định nhận sự giúp đỡ của Nguyễn Chiêm để đuổi ác ma đó đi.
“Điều này khiến cô cảm thấy mâu thuẫn à?”
“Tôi đã nói mà, trên đời này chỉ có anh là hiểu rõ tôi nhất.”
Vạn Lí câm nín hồi lâu. Ngay khi Tiểu Hạ tưởng rằng đường truyền có vấn đề thì thấy trên màn hình lại xuất hiện dòng chữ: “Thật ra, tôi rất hi vọng cô có thể ép buộc được A Chiêm.”
Cô lấy làm khó hiểu: “Ý anh là gì? Anh đang trêu tôi hay nói xấu tôi đấy?”
“Cô không cảm thấy cậu ta giống như đang sống trong cái lồng giam do chính mình tạo ra ư? Tôi muốn nhờ cô kéo cậu ta ra.”
Lần này, đến lượt Tiểu Hạ im lặng hồi lâu. Đúng vậy, cuộc sống của Nguyễn Chiêm có vấn đề. Nếu Vạn Lí không nói những lời vừa rồi, cô chỉ cảm thấy Nguyễn Chiêm hơi lập dị, hiện giờ cô cũng cho rằng người đàn ông đó không chỉ phong ấn năng lực của bản thân. Tuy nhiên, điều gì đã tạo nên sự dịu dàng mà cứng cỏi, dễ gần mà lãnh đạm của anh?
“Trước đây đã xảy ra chuyện gì à?” Cô hỏi.
“Tôi nghĩ là điều này có liên quan đến thân thế của cậu ta. Tôi đã kể với cô rồi đấy, cậu ta được nhận nuôi hồi năm tuổi, không ai biết trước điều gì trước đó của cậu ta, thậm chí việc cậu ta được đưa tới thị trấn của chúng tôi như thế nào, tại sao lại sinh ra với khả năng đó, cũng vẫn là một câu đố hóc búa. Bố nuôi của cậu ta là một đạo sĩ bị ép phải hoàn tục trong cuộc Cách mạng văn hóa. Theo như lời bố mẹ tôi kể, mặc dù bình thường ông ấy không xem bói hay xem phong thủy cho ai, nhưng rất nhiều người đều tin rằng ông ấy có phép thuật. Trong thời kỳ Cách mạng văn hóa nổ ra, bởi vì trước giải phóng, thị trấn của chúng tôi có rất nhiều nhà giàu, cho nên không ít gia đình bị ‘hỏi tội’. Mỗi ngày đều có người tự sát vì không chịu được sự tra tấn, càng không cần phải nói đến những người đột tử. Nghe đâu, hồi đó buổi tối rợn người lắm. Tuy nhiên, cứ mỗi nửa đêm, bố cậu ta lại uống say ở đâu về và đi vòng quanh con phố dài trong thị trấn chúng tôi từ đầu này sang đầu kia. Điều kỳ lạ là, chỉ cần tiếng giày của ông ấy vang lên, mọi người đều sẽ cảm thấy yên lòng hơn rất nhiều. Trẻ con nửa đêm tỉnh giấc quấy khóc cũng có thể ngủ ngon giấc. Bởi vậy, những người già trong thị trấn đều nói rằng bố của cậu ta đã giữ bình yên cho cả một phương.”
“Sau đó bố anh ấy thế nào?”
“Ông ấy nhận nuôi A Chiêm khi đã già, vì thế khi cậu ta học cấp ba thì ông ấy qua đời. Có điều, tôi nghe họ hàng ở quê kể rằng cái chết của ông ấy khá ly kỳ, chẳng khác gì một bí ẩn. Qua những chuyện này, xem ra thân thế và hoàn cảnh sống của A Chiêm khác biệt rất lớn so với mọi người, thậm chí có thể nói là có một không hai. Do đó, tính tình của cậu ta đương nhiên là lại càng khó hiểu. Mặc dù là bạn bè với nhau đã nhiều năm, nhưng tôi cũng không hiểu rõ về khía cạnh mà ít người biết và cậu ta. Những gì mà mọi người nhìn thấy bên ngoài đều là sự ngụy trang của cậu ta mà thôi. Song, tôi có thể khẳng định rằng cậu ta cực kỳ ghét năng lực đặc biệt của mình, thậm chí có thể nói là hết sức bài xích hoặc trốn tránh nó.”
“Ý của anh là trời sinh ra tôi, tất có chỗ để dùng đến, ông trời đã ban cho con người thứ gì thì chắc chắn có lí do tồn tại của nó. Anh cho rằng anh ấy nên tận dụng năng lực của mình hơn nữa, chí ít cũng đừng phủ nhận bản thân, đúng không?”
“Xét từ góc độ tâm lí học mà nói, được thừa nhận và khẳng định bởi người khác và chính mình là một nhu cầu tâm lí.”
“Cơ mà tôi thấy anh ấy rất dửng dưng với điều này, vậy anh lo lắng cái gì?”
“Đó chỉ là bề ngoài thôi, thật ra cậu ta rất căm ghét mọi thứ thuộc về mình, lãnh đạm với hết thảy, từ khi còn nhỏ đã như vậy rồi. Đây chính là lí do tại sao cậu ta lại phong ấn bản thân. Tôi thấy năng lực của cậu ta rất đáng gờm, ngặt nỗi, từ bé đến giờ, cậu ta mới chỉ dùng đến nó hai lần. Nói đúng ra là hai lần rưỡi. Một nửa này là cậu ta muốn dùng, nhưng cuối cùng lại không cứu được người ta, vì thế cậu ta càng căm ghét nó hơn. Mà, căm ghét là cảm xúc vô cùng có hại cho sức khỏe, đó cũng chính là căn nguyên cho sự buồn bực không vui của cậu ta.”
“Anh nói về anh ấy cứ như thể là… Câu này trong thuật ngữ của các anh gọi là gì nhỉ? À, chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội. Nhưng anh không biết là nếu để anh ấy tham gia vào những chuyện tâm linh này thì sẽ gặp nguy hiểm sao?”
“Tất nhiên là tôi biết, tôi đã cùng cậu ta đối mặt với chuyện như vậy hai lần rồi. Chỉ là, những sự cứu rỗi đều rất đau khổ.”
“Anh thật sự cho rằng cần phải phá vỡ sự bình lặng của anh ấy sao? Mặc dù sự bình lặng này chỉ là lớp vỏ ngụy trang,. Nhưng thái độ của anh không giống một bác sĩ tâm lí chút nào.” Tiểu Hạ rất ngạc nhiên, cô không hề biết là tình cảm của Vạn Lí dành cho Nguyễn Chiêm lại sâu đậm đến vậy.
“Tôi đang nhìn nhận vấn đề này từ góc độ một người bạn thân nhất của cậu ta. Tôi biết rằng điều đó nghe có vẻ như là tôi đang can thiệp vào cuộc sống của cậu ta, nhưng tôi thật lòng muốn kéo cậu ta ra.”
“Anh cảm thấy tôi có thể giúp được anh việc này sao?”
“Nói thế này nhé, từ nhỏ đến lớn, tôi chưa thấy cậu ta bó tay hết cách với ai như thế bao giờ?”
“Nghe cứ như thể anh đang châm chọc tôi ấy nhỉ.”
“Một lời khen trá hình ấy mà. Cô nói xem, nếu cô có năng lực giống như cậu ta, cô sẽ làm gì?”
“Nếu tôi có một nửa năng lực giống như anh ấy, không làm nữ hiệp lúc nửa đêm, hay cô gái siêu ngầu gì đó thì đúng là có lỗi với bản thân. Tội gì phải luôn đắm chìm trong thế giới của chính mình như anh ấy chứ.”
“Thế cho nên tôi mới nói cô luôn là một người hào hiệp và nghĩa khí.” Vạn Lí tâng bốc Tiểu Hạ, tuy nhiên cô vẫn thoải mái đón nhận hết.
“Đúng vậy. Vì vậy, tôi đồng ý sẽ giúp anh. Tôi sẽ tận lực để anh ấy không quá mạo hiểm. Anh cứ yên tâm.”
“Cô định làm thế nào?”
“Thì ép buộc anh ấy, theo như lời anh nói đó. Anh chưa nghe câu danh ngôn này sao? Tính cách quyết định số phận. Tính tình anh ấy quá bị động, mặc dù bề ngoài dịu dàng thân thiện, nhưng nội tâm lại lạnh lùng vô tình hết mức, hơn nữa còn không có tinh thần trọng nghĩa trong xã hội. Nhất định phải ép anh ấy, mới có thể khiến anh ấy phát huy khả năng của mình. Mặc dù tôi chỉ mới quen anh ấy một thời gian, cũng không hiểu sao anh ấy đối xử lúc nóng lúc lạnh, nhưng tôi đã phát hiện một trong những đặc điểm lớn của anh ấy. Đó là anh ấy giống như nước trong miếng bọt biển, chỉ cần bóp một cái là có.”
Vạn Lí ngồi trước máy tính, suýt nữa thì phá lên cười khi đọc được dòng này.
“Phải cái, tôi có một điều kiện.” Tiểu Hạ đưa ra yêu cầu, “Tôi muốn anh kể cho tôi nghe về anh ấy, chí ít cũng phải kể cho tôi nghe một chuyện.”
“Chẳng phải ở chỗ cô đang là 9 giờ tối sao? Đã muộn thế này, cô ở một mình trong phòng làm việc mà cũng dám nghe à? Tôi có thể kể một câu chuyện hồi nhỏ của chúng tôi, không đáng sợ cho lắm, nhưng vẫn hơi rợn người đấy.”
“Không sao, trong tòa nhà có bảo vệ mà.” Tiểu Hạ mạnh miệng, song vẫn chạy đi rót một cốc trà nóng, để bên cạnh bàn làm việc, đề phòng rùng mình sợ hãi.

 

 

Chương trước