Kiếm Cốt

Chương 4. Thiên Cung Địa Phủ (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Bùi Phiền ngẩn ra, không phản kháng, nhếch môi, mặt mày giãn ra, mang theo một chút ý cười, hai tay tự nhiên vòng qua eo Ninh Dịch, cả người vùi trong lòng Ninh Dịch, hít một hơi thật sâu.

Trong đám người truyền đến tiếng xì xào bàn tán.

"Là người của 'Thiên Cung'... Bọn họ hành sự xưa giờ kiêu căng. Nhưng Tây Lĩnh không phải là địa bàn của bọn họ sao, sao lại đến Thanh Bạch thành làm gì?"

"Nghe nói bãi tha ma bên ngoài Thanh Bạch thành... có thứ không sạch sẽ chạy ra ngoài, xung quanh có mấy thế lực lớn tiếp cận, người biết được tin tức, hẳn đều sẽ nhanh chóng đến Thanh Bạch thành. Không chỉ có người tu hành của Thiên Cung, mà còn có quái nhân của Địa Phủ, mấy toà Thánh sơn ở Trung Châu bên đó có khả năng cũng sẽ tới."

"Hơn nữa ta nghe nói, nửa đêm qua, lúc 'thứ' đó chạy ra ngoài, Thiên Cung đã giao thủ qua với 'nó'. Xem ra... không hề chiếm được chỗ tốt gì." Người bên cạnh Ninh Dịch, nhìn quanh một vòng, thấp giọng cau mày nói: "Những người đó của Trung Châu, đến còn nhanh hơn so với người của Đại Lôi Âm tự và Đạo Tông, chứng tỏ trên 'thứ' đó, có thể có cơ duyên không nhỏ."

"Cơ duyên?" Lại có một người cân nhắc nói: "Bãi tha ma bên đó trước giờ quỷ quái... Đại Lôi Âm tự và Đạo Tông muốn khai phá một nghĩa địa, trước sau đã chết bảy tám mươi tên đệ tử, không một ai ra được, lần này có thể nào?"

Ngoài cửa thành lại có tiếng động lạ, nghe như kiếm reo, đoàn người một lần nữa trở nên hỗn loạn.

Cuộc nói chuyện của mấy người trước đó, Ninh Dịch và Bùi Phiền nghe đến yên lặng một hồi. Sau đó nhân cơ hội này, hai người nhanh chóng chạy ra khỏi đám người vây xem ở Thanh Bạch thành, tìm một nơi hẻo lánh, sau đó cẩn thận rời thành.

Trên đường đi.

Bãi tha ma, quỷ quái, thứ không sạch sẽ...

Mấy từ này vang vọng khuấy động đầu óc, áp lực vô hình đè nặng trong lòng Ninh Dịch, chuyện trải qua tối hôm qua như một tảng đá lớn. Ngay cả đám người của Thiên Cung cũng không giữ được nó, đến tột cùng là thứ gì, không thể nào sẽ thật sự thả mình ra chứ?

Cảm giác quỷ quái nơi đáy lòng càng ngày càng nặng.

Một đường vội vàng chạy đi, Ninh Dịch tê dại cả da đầu, thấp giọng hỏi: "Bùi Phiền, lúc muội xuống đón ta, có nhìn thấy dị tượng gì không?"

Thiếu nữ bị Ninh Dịch dẫn chạy lon ton một đường, sắc mặt có chút ngơ ngẩn, nói nhỏ: "Không có, bên trong nghĩa địa trống trơn, lại cảnh tối lửa tắt đèn, thứ gì cũng không thấy. Ta cõng huynh leo lên, rồi lại kéo huynh một đoạn, cuối cùng sắp rời đi, mới nghe thấy bãi tha ma bên đó có âm thanh cổ quái..."

Trong lòng Ninh Dịch coi như thở phào nhẹ nhõm ngắn ngủi, hắn nghĩ đến mà sợ hãi một phen, thấp giọng lẩm bẩm: "May mà hai chúng ta mạng lớn, nếu như muội chậm trễ một chút, gặp phải Thiên Cung, gặp phải thứ không sạch sẽ đó, đoán chừng chúng ta đều phải xong đời."

Đến Quan Âm miếu, Ninh Dịch vẫn cứ thấp thỏm không yên. Bùi Phiền ngược lại là lão thần khắp nơi, mưa gió bất động an như núi, nhét táo đỏ vào miệng từng quả một, lẩm bẩm nói: "Huynh đang lo yêu vật quấn thân sao... Thứ đó ra ngoài, đánh một trận với người của Thiên Cung, phỏng chừng cũng không chiếm được chỗ tốt gì, muốn tìm cũng tìm đám người Thiên Cung báo thù, không đến lượt chúng ta. Với lại, chúng ta thả nó ra, nó tìm tới cửa cũng vì muốn cảm cảm ơn chúng ta mới phải."

Ninh Dịch hít sâu một hơi, vuốt vuốt ấn đường.

Hắn nhìn tay phải mình, bản thân không nói chuyện "Tùy Dương châu" với Bùi Phiền, hạt châu này nát tan trong tay mình, từ sau lần đó, cảm giác mù mịt không tiêu tan đã quấn quanh lòng mình.

Ninh Dịch nhìn quanh hai bên một vòng, cắn răng nói: "Đây là Bồ Tát miếu, ta không tin, ngươi còn dám lỗ mãng trước mặt Bồ Tát?"

Bùi Phiền ngồi ở đầu giường, nhìn thiếu niên mở cái túi lớn ra, bắt đầu lấy đồ vật ra ngoài.

Tây Lĩnh quỷ quái, lúc ở Thanh Bạch thành, Ninh Dịch đã mua một đống đồ vật phòng thân.

Máu chó đen đựng trong bình, vẩy tí tách trên mặt đất. Một thanh kiếm gỗ đào, treo cao trước miếu, đong đưa theo gió.

Bùi Phiền trợn mắt ngoác mồm.

Ninh Dịch gật gù đắc ý vòng quanh ba vòng, lại lấy ra một xâu tỏi, treo ở đầu giường.

Bùi Phiền xách tỏi lên khá ghét bỏ, nhăn chân mày đẹp đẽ, bịt mũi nói: "Ninh Dịch! Huynh mua từ lúc nào vậy?"

Ninh Dịch liếc xéo nha đầu, lấy lại tỏi, tách ra một nửa, hít một hơi thật sâu, nín thở nói: "Biết chú ý sẽ giữ được thuyền đến vạn năm, mai chúng ta đi rồi, đêm nay nếu yêu vật dám tìm tới cửa, ta sẽ để nó mở mang kiến thức một chút cái gì gọi là phát rồ."

Bùi Phiền nhìn Ninh Dịch đi đi dừng dừng, bố trí khắp trong ngoài trên dưới miếu đổ nát, cuối cùng vẫn không yên tâm, móc "Bàn Long đại hương" đã mua để trong bọc hành lý ra, đốt lên khá đau lòng, cắm trước tượng Bồ Tát, khói bên trong lư hương mịt mờ tản ra, Ninh Dịch nghiêm túc cẩn thận chắp hai tay tạo thành chữ thập, lẩm bẩm từng hồi, nhìn chằm chằm tượng Bồ Tát một lúc lâu, sau đó nhét cả hai xâu tỏi vào bên trong lư hương...

Mùi bên trong miếu trở nên vô cùng cổ quái.

Làm xong những việc này, trời đã tối, hai người ăn qua loa một ít thức ăn.

Ninh Dịch dò xét thêm lần nữa, suy nghĩ bất an nơi đáy lòng vơi đi bảy tám phần, chỉ còn lại một chút, yên tâm thoải mái đẩy Bùi Phiền vào mép trong giường, nói: "Nhẫn nhịn một chút, chỉ một đêm nay thôi, trời sáng chúng ta sẽ đi."

Bùi Phiền bóp mũi lại, muôn phần không tình nguyện, nhưng vẫn cùng Ninh Dịch chen chúc trên một chiếc giường nhỏ rách nát.

Dự tính vẹn toàn, Ninh Dịch mở to hai mắt, nhìn chằm chằm xâu tỏi treo ở đầu giường mình, chuẩn bị thức trọn đêm nay, cứ như vậy trôi qua.

Nhưng không biết sao, mí mắt như vòng cổ ngàn cân, hai mắt chầm chậm khép lại, cơn buồn ngủ chậm rãi kéo tới.