Kiếm Cốt

Chương 3. Thiên Cung Địa Phủ (1)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Tây Lĩnh so với Trung Châu, vị trí xa xôi, hoàn toàn không phồn hoa, thậm chí còn có chút loạn lạc.

Thế lực các phương hỗn tạp, vương triều Đại Tùy ở Trung Châu không cách nào can thiệp. Chuyện như hòa thượng của Đại Lôi Âm tự, cùng với những kẻ chủ chốt của Đạo Tông, kéo bè kết phái tại vùng đất này, dùng võ vi phạm điều cấm đầy ra đó.

Lúc đến hiệu cầm đồ cầm sợi xích huyết ngọc, Ninh Dịch suy nghĩ rất nhiều, từ chối ý tốt bán đấu giá thay của chưởng quỹ, cầm bốn trăm lượng bạc rời đi, nếu vào trong các tán gẫu dây dưa, sợi xích này có thể đấu giá ra được bao nhiêu lượng... Ninh Dịch không biết, nhưng ở mảnh đất Thanh Bạch thành hoang vu loạn lạc, hài cốt chôn xuống mỗi năm, Ninh Dịch tự có số liệu trong lòng.

Dù cho thật sự có thể đấu giá ra một ngàn lượng, cũng không có quan hệ gì với mình.

Buổi chiều dưới ánh nắng tươi sáng, Ninh Dịch dẫn theo Bùi Phiền, hai người đã thay ra một bộ y phục mới. Trước đó dựa vào đục nước béo cò trong Thanh Bạch thành, sợ chọc tới đại nhân vật không chọc nổi, Ninh Dịch chỉ dám trộm một ít đồ lặt vặt, đồ chơi nhỏ, đến bãi tha ma trộm mộ... Đơn thuần là mấy ngày không "thu hoạch", vạn bất đắc dĩ mới đưa ra hạ sách.

Ai chịu qua lại với những kẻ giả thần giả quỷ?

Từ nhỏ Ninh Dịch đã sống nương nhờ trong Bồ Tát miếu, cả thảy hơn mười năm, cho dù đáy lòng không quá tin tưởng thần quỷ chi đạo, nhưng vẫn tồn tại lòng kính nể.

Ngẩng đầu ba thước đến tột cùng có gì?

Ninh Dịch không biết, nhưng hắn biết mình sống được không dễ dàng.

Lúc có thể cúi đầu thì cúi đầu, hà tất phải so đo với những điều có hay không có?

"Bốn trăm lượng, ta muội mua tổng cộng sáu bộ y phục, tốn một lượng, mua cho muội một chiếc trâm cài tóc, tốn nửa lượng, ăn một bữa ngon, nửa lượng, đồ vật linh tinh, cộng lại tốn bốn lượng rưỡi." Ninh Dịch đếm trên đầu ngón tay, mặt mày ủ rũ nói: "Bùi Phiền, muội nói một tấm địa đồ Tây Lĩnh sao mà đắt như thế hả, không ngờ lại bán mười lượng? Hai chúng ta có phải bị người ta hố rồi không?"

Nha đầu ôm cánh tay Ninh Dịch, thay một thân xiêm y trắng, đặc biệt bỏ ra nửa lượng bạc mua một một món vũ khí kiếm phỏng chế, đeo bên hông, đung đa đung đưa, hết sức vui vẻ, cười hì hì nói: "Bốn trăm lượng mà, chúng ta vẫn còn lại hơn ba trăm lượng đó, còn có một ~ lượng lớn nữa ~"

Lúc nói đến "một", Bùi Phiền nhảy một bước dài về phía trước, quay đầu lại làm mặt mèo, giương nanh múa vuốt, nhìn ra được nha đầu thật sự rất vui, rồi lại ngồi xổm xuống quán ven đường, ý cười dạt dào lựa chọn những món đồ chơi dành cho bé gái.

Ninh Dịch thở dài, ngồi xổm xuống cùng nàng, nhìn Bùi Phiền chọn chọn lựa lựa, cuối cùng chọn ra một miếng ngọc bội hồng ngư, yêu thích không buông tay.

Ninh Dịch bất đắc dĩ nói: "Hai chúng ta cũng không thể đi bộ lên đường, phải thuê một chiếc xe, Tây Lĩnh vô cùng loạn lạc, nếu như vẫn muốn đi theo đội buôn... Muội lại muốn chê ta càm ràm rồi, thôi muội cứ việc tiêu tiền đi, đằng nào nửa đường, nếu chỗ bạc này của chúng ta không đủ, ta sẽ bán muội đi, tha hồ tích góp lộ phí, sau đó trở về lại miếu đổ nát của ta sống qua ngày."

Bùi Phiền đem ngọc bội hồng ngư "đặt trở về" với vẻ mặt đau khổ, cái tay đó để ở giữa không trung, rõ ràng đang chờ người nào đó mở miệng.

Ninh Dịch nhìn ánh mặt trời chiếu trên gò má Bùi Phiền. Khuôn mặt này sạch sẽ non nớt, đẹp đẽ động lòng người. Ngũ quan giãn ra, như đóa phù dung trồi lên mặt nước. Giờ khắc này cắn răng nhíu mày, thực sự khiến người ta thương tiếc.

Ninh Dịch nhất thời rất là đau đầu, nhẫn nhịn nói: "Mua đi mua đi."

Bùi Phiền không động đậy, vẫn làm bộ muốn buông ngọc bội xuống, điềm đạm đáng thương nói: "Ta sợ nếu như không đủ tiền, huynh đem ta bán, một mình trở về Tây Lĩnh."

Ninh Dịch chống trán, thở dài nói: "Nếu như không đủ tiền, ta sẽ bán mình, được chưa, tổ tông?"

Bùi Phiền vẫn không vui, lẩm bẩm: "Vậy cũng không cần, ta muốn ở cùng Ninh Dịch!"

Chủ sạp nhìn nửa gò má của thiếu nữ, nhìn đến ngẩn ngơ, không kiềm được muốn tặng ngọc bội đi, nhân tiện dạy dỗ tên tiểu tử nghèo keo kiệt trước mặt một trận.

Ninh Dịch thở dài một tiếng, nghĩ thầm sau này nha đầu này trưởng thành chỉ sợ là nhân vật họa quốc ương dân, vội vã ném một xâu tiền đồng xuống, xoay người kéo Bùi Phiền rời đi.

Thiếu nữ ai ai ai kêu một đường, thiếu niên ở phía trước lôi đi, đi qua sạp bên đường, mới hơi ngừng lại.

Bùi Phiền nhảy đến trước mặt Ninh Dịch, hai tay chống gối, mặt mày hớn hở, cười hì hì nói: "Ninh Dịch, huynh thật tốt!"

Ninh Dịch không mắc bẫy này, hai tay nắm lấy khuôn mặt Bùi Phiền, đùa bỡn qua lại, nhìn dáng vẻ thiếu nữ ai yo kêu đau. Nghĩ đến đồ vật lúc này đã chuẩn bị được khá khá rồi, hắn liếc hầu bao tạm thời vẫn còn căng, tâm tình tốt lên, cười híp mắt sửa lại: "Là có tiền thật tốt."

Cửa thành Thanh Bạch thành hoàn toàn mở ra truyền đến tiếng ào ào.

Đoàn người trở nên đông nườm nượp.

Ninh Dịch nheo mắt, ôm Bùi Phiền lùi lại hai bước.

Đường phố Thanh Bạch thành nhường ra một lối.

Sau khi cửa thành hoàn toàn mở ra, mười mấy con ngựa trắng cao to cường tráng dẫm đạp mặt đường, tiếng vó ngựa chấn động đến mức lỗ tai phát điếc một hồi. Người cưỡi trên con ngựa trắng cao to, mặc áo choàng vải lanh trắng một màu, rõ ràng không hoàn toàn sạch sẽ, bên trên còn có vết máu không kịp tẩy sạch, giờ khắc này theo gió phần phật, che khuất khuôn mặt của những người này, không thấy rõ diện mạo.

Ninh Dịch tỏ vẻ trọng, đưa lưng về phía những người tu hành cưỡi ngựa trắng, khoác áo bào trắng, dựng thẳng một ngón tay trước môi, khẽ suỵt một tiếng, sau đó giang hai tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Bùi Phiền.