Kiếm Cốt

Chương 2. Đưa Muội, Ngàn Vạn Dặm

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Ách, đau đầu..."

Thời điểm Ninh Dịch mở hai mắt ra, tầm nhìn hoàn toàn mơ hồ, trước mắt khói bay lượn lờ, theo bản năng vồ lấy bốn phía, nắm đến một góc chăn.

Đây là... nhà?

Hắn ra sức ấn trán, tay chân đau nhức, hai bên gò má nóng rát đau đớn.

Một trận vô lực, lần nữa nhắm hai mắt lại, cố gắng nhớ lại tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thanh Bạch thành.

Mộ địa.

Sư tử ngọc... Sợi xích huyết ngọc.

Tùy Dương châu.

Tùy Dương châu?

Ninh Dịch nhớ lại lập tức tỉnh táo lại, đột nhiên ngồi thẳng dậy.

Một giọng nói khàn khàn lờ đờ truyền vào tai.

"Ninh Dịch... huynh tỉnh rồi à?"

Thiếu nữ "buồn ngủ mơ màng" ở bên trái Ninh Dịch nhổm dậy. Nàng ngáp một cái, dụi dụi hai mắt thâm quầng, lẩm bẩm nói: "Ca... ta đói bụng."

...

...

Trời lờ mờ sáng.

Tây Lĩnh nhiều miếu, tại vùng hoang dã, đặc biệt là vùng Thanh Bạch thành, nghe nói dưới lòng đất nơi này sát nghiệt quá nặng, Bồ Tát vì trấn sát nghiệp, do đó xây dựng nên rất nhiều Phật miếu, tuổi tác xa xưa, đa số đổ nát.

Tây Lĩnh lưu truyền rộng rãi nhiều cấm kỵ, một trong số đó, chính là ngủ lại Bồ Tát miếu ở Thanh Bạch thành.

Một mình không vào miếu.

Ninh Dịch cư ngụ trong miếu đã hơn mười năm, từ khi nhớ chuyện trở đi, hắn đã sống trong miếu vùng ngoại ô Tây Lĩnh, một mình vào miếu không có gì đáng sợ, trải qua trên thế đạo gian nan này nhiều rồi, mới phát hiện những quỷ vật hư vô mờ mịt như ngưu quỷ thần xà, nếu thật sự tồn tại, sợ e còn thân hiện hơn so với lòng người.

Chí ít thời điểm một mình Ninh Dịch ở trong miếu, xưa nay chưa từng gặp qua yêu thiêu thân gì đó.

Sau khi nhặt được nha đầu, vì an toàn, cẩn trọng hành sự, Ninh Dịch đặc biệt đi mười mấy ngày đường đêm gió tuyết, cõng nàng đến miếu đổ nát ở Thanh Thủy thành này, sống yên ổn ở đây.

Định cư tại nơi này đã mười năm.

Miếu đổ nát không lớn, chính đường bày một tượng Phật Quan Âm Bồ Tát cổ lão, quét tước lại hậu viện, có được chỗ đặt một chiếc giường, một cái bàn hỏng và một bếp lò.

Ninh Dịch ngồi xổm người, thêm cành gỗ vụn tiếp lửa cho chiếc bếp.

Hắn khẽ nhăn mũi, khói bay chầm chậm không ngừng từ chính đường ra hậu viện.

Hương hỏa trên bàn thờ Phật ngưng đã lâu, chỉ còn lại một nén nhang, vẫn luôn không nỡ đốt.

"Bùi Phiền, nén nhang cuối, dự tính qua hai ngày nữa lúc lên đường đưa muội trở về nhà, van cầu Bồ Tát phù hộ thật nhiều, muội cứ thế mà đốt rồi à?" Ninh Dịch không ngừng thêm củi tiếp lửa cho bếp lò, thở than.

Chuyện ở ngoại thành Thanh Bạch thành tối hôm qua, nói chung đã nhớ lại kha khá.

Sau khi mình té xỉu, may nhờ có nha đầu lanh lợi, thấy tình hình không ổn, một đường kéo mình về.

Tùy Dương châu xem ra không còn, nhưng sợi xích huyết ngọc ngược lại vẫn còn. Tuy không đáng giá bằng Tùy Dương châu, nhưng dù gì bán đi có thể đổi lấy lộ phí, tới lúc lên đường đến Thiên Đô không đến nỗi chết đói.

Còn về hình ảnh cuối cùng trong đầu, Ninh Dịch toàn cho là xì hơi.

Suy nghĩ kỹ, vắt hết óc, từ vào mộ, đến té xỉu, mỗi một chi tiết nhỏ đều hồi tưởng lại.

Ninh Dịch làm sao đều nghĩ không hiểu, tại sao hai bên gò má mình nóng rát, giống như bị quạt hương bồ bằng sắt tát mười mấy cái?

Lẽ nào bên ngoài Thanh Bạch thành thật sự có thứ không sạch sẽ?

Ninh Dịch sợ đến đáy lòng thầm tụng niệm vài tiếng Bồ Tát phù hộ.

"Ninh Dịch... tối hôm qua nhìn huynh đáng sợ lắm, sắc mặt trắng bệch, hôn mê bất tỉnh, đánh qua đánh lại mấy chục cái cũng không có phản ứng."

Thiếu nữ bưng bát ăn một họng mì, không chút lễ tiết, trừng hai mắt, miệng ngậm sợi mì lẩm bẩm: "Nếu huynh chết rồi, ai nấu cơm cho ta ăn?"

Ninh Dịch trừng lớn mắt, cuối cùng đã rõ tại sao gò má mình đau gần chết.

Hắn tức giận bưng bát mì lên, ăn vội vàng hai lua, ậm ừ nói: "Ăn khẩn trương lên, ăn xong chúng ta thu dọn một chút, hai ngày nữa sẽ đi, nơi này không thể tiếp tục ở lại, chúng ta bán sợi xích đổi lấy lộ phí, ta đưa muội về nhà."

Bùi Phiền bỗng nhiên không nói gì.

Ninh Dịch tiếp tục ăn mì.

Bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Ninh Dịch ngẩng đầu lên nhìn lướt qua thiếu nữ, nhìn thấy nàng yên lặng đặt bát xuống, ngồi chồm hổm trên giường, ôm đầu gối nhìn mình, sau đó cúi đầu ăn mì tiếp.

Ninh Dịch ăn nửa họng mì bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên nhìn Bùi Phiền.

Hắn chỉ chỉ bát mì, nói: "Không phải kêu đói bụng sao... còn nửa bát kìa, muội không ăn nữa ư?"

Bùi Phiền nói, giọng khàn khàn: "Ninh Dịch, sao bỗng nhiên huynh lại tốt bụng như vậy?"

Ninh Dịch nghẹn lời một phen.

Thiếu nữ từ bên hông lấy ra cổ lệnh ra, trên lệnh khắc một cánh hoa nát, nàng nói mà chóp mũi chua xót: "Từ Tây Lĩnh đến Thiên Đô, xa mười vạn tám ngàn dặm, bây giờ khó khăn lắm huynh mới có được sợi xích, bán rồi sau này chúng ta có thể sống tháng ngày yên ổn, mua một căn nhà nhỏ ở Thanh Bạch thành, không cần phải lén lén lút lút nữa... Huynh bán nó làm lộ phí, không sợ đưa ta đến Đế đô rồi, đến lúc đó phát hiện, lệnh bài này là giả, thân phận của ta là giả, căn bản không có 'Từ thúc thúc' vị trí thứ ba Đại Tùy nào đó sẽ đến Tây Lĩnh tìm ta, Lạc Già sơn trước giờ càng không có vị đệ tử là ta đây..."

"Đến chừng đó... huynh có bỏ ta lại không?"

Ninh Dịch cúi đầu tiếp tục ăn mì.

Thiếu niên không nói gì.

Lửa bên trong bế lò nhảy lên rạo tực, tia lửa cuồn cuộn.

...

...

Ninh Dịch nhặt được Bùi Phiền, là mười năm trước.

Hắn mãi ghi nhớ ngày đó Tây Lĩnh tuyết lớn tung bay đầy trời.

Một nam nhân trung niên y phục rách nát đi vào trong miếu, bế một bé gái mê man bất tỉnh. Nam nhân đó máu me khắp người, đặt đứa bé gái xuống bàn thờ Phật, để lại cổ lệnh này.

Ninh Dịch không hiểu tu hành là gì, hắn không biết trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu. Nhưng hắn biết, nam nhân này, so với những kẻ được gọi là "cao nhân tu hành" mà hắn nhìn thấy ở Thanh Thủy thành, phải mạnh mẽ hơn nhiều.

Ngày đó, ngoài miếu bị vây đến nước chảy không lọt.

Trong lúc nam nhân trung niên đó bước ra cửa miếu Bồ Tát miếu, hai tay áo giơ lên, kiếm khí trở ngược, tượng Phật trong miếu đổ sập, ngoài miếu tuyết lớn tung bay, hạt tròn rõ ràng, treo ngược rung động.

Kiếm khí hé mũi, sát khí ẩn giấu trong tay áo không còn ẩn giấu.

Âm thanh sát phạt kéo dài ròng rã một ngày một đêm.

Đến khi tất cả âm thanh huyên náo lui đi, cho đến khi không còn một tiếng động, Ninh Dịch ra ngoài dò xét một phen, phát hiện trong phạm vi mười dặm, băng tuyết tan rã, khắp nơi là thi thể, có hòa thượng, hắc bạch y, máu tươi khô cạn, đã sớm chết hết.

Cỏ hoang khom lưng, hoàn toàn không có sinh cơ.

Bất luận thế nào, nán lại, sẽ chỉ rước mầm tai họa. Thế là Ninh Dịch cõng lấy đứa bé gái mê man một đường thoát đi, gấp rút mười ngày đường bất kể đêm ngày, rời xa nơi này.

Hắn suy đoán trong lòng, nam nhân cả người nhuốm máu đó, chính là "Từ thúc thúc" vị trí thứ ba Đại Tùy mà Bùi Phiền vẫn luôn miệng nhắc tới với mình. Nhưng thảm cảnh như vậy... nếu họ Từ đó sống sót, sao lại một ngày một đêm trôi qua, vẫn chưa quay lại?

E đã lành ít dữ nhiều.

Ninh Dịch còn nhớ, lúc vừa mới tới ngôi miếu này, đứa bé gái mắc bệnh nặng cực kỳ nghe lời, yên tĩnh chờ đợi, không khóc cũng không quậy.

Khi đó Bùi Phiền vẫn chưa phải là Bùi Phiền, mỗi ngày yên tĩnh giống như một con búp bê gỗ, sắc mặt trắng bệch, ngơ ngác nhìn chằm chằm ra ngoài miếu, không nói câu nào, một hạt cơm cũng không ăn.

Nhưng lại không biết rằng người mình đợi sẽ không bao giờ tới nữa.

Sau khi đói ba ngày, đứa bé gái nhận lấy đồ ăn của Ninh Dịch. Ăn như hùm như sói xong, câu đầu tiên nàng hỏi Ninh Dịch là.

"Cầu nguyện với Bồ Tát, hữu dụng không?"

"Hữu dụng... Rất linh." Ninh Dịch cũng nhỏ tuổi không đành lòng, nhẹ giọng an ủi: "Tin ta."

Sau nửa ngày, cô bé quỳ gối trước tượng Bồ Tát, hai tay dâng hương khó nhọc, nửa người trên thẳng tắp, thân thể thon gầy lảo đà lảo đảo, môi cắn ra máu tươi, ánh mắt vẫn trong suốt, run rẩy nói: "Bồ Tát, con biết cha mẹ con, còn có Từ thúc thúc, tất cả họ vẫn còn sống... chỉ là họ khá bận rộn, đặt con ở chỗ này, sẽ có một ngày nào đó, họ sẽ đến đón con, đúng không ạ?"

Trong miếu có người để lại hương dư, khi đó đều bị Ninh Dịch đốt.

Trước tượng Bồ Tát hương hỏa lượn lờ, không có tiếng động.

Đứa bé gái quỳ trước tượng Phật một đêm, lại hôn mê rất lâu.

Ninh Dịch nghe chuyện vặt cả đêm.

Lúc đó Ninh Dịch không có nhà.

Hắn lúc đó nghĩ, nếu như mình có nhà, như vậy nhất định sẽ cố gắng quý trọng.

Hiện tại hắn có rồi.

Đặt bát đũa xuống, Ninh Dịch cầm lấy một chiếc khăn lau đã giặt đến bay màu, động tác dịu dàng, lau khô khóe miệng cho Bùi Phiền, mỉm cười nói: "Này, phải cười, phải vui vẻ, lát nữa mua một bộ y phục mới, lúc đưa muội trở về Thiên Đô, cũng không thể để người khác chê cười chúng ta được."

"Đừng oán giận cha mẹ không tới tìm muội..."

"Mười năm ở Tây Lĩnh trải qua có hơi khổ một chút, nhưng nếu như sau này người của Thiên Đô đối xử không tốt với muội, thì ta, thì ta... thì ta sẽ đón muội trở về, mua một căn nhà thật lớn, tặng cho muội, mỗi ngày cho muội thật nhiều mì, sẽ không để cho muội đói bụng nữa."

Bùi Phiền nín khóc mỉm cười, nức nở nói: "Ta không thèm ăn mì đâu."

Ninh Dịch cũng cười.

Hai người bù qua sớt lại, thiếu niên nhẹ giọng nói: "Ta đưa muội trở về, một ngàn dặm, một vạn dặm, dù xa đến đâu... muội cũng đừng lo lắng."

Ánh mặt trời chiếu vào ngôi miếu đổ nát, Bùi Phiền mười bốn tuổi, lần đầu cười vui vẻ như vậy.

Nàng ừm một tiếng rõ to.