Kiếm Cốt

Chương 5. Tà Sự Trong Miếu

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chương 5: Tà Sự Trong Miếu

Ninh Dịch khép hai mắt lại.

Khói hương trong miếu lượn lờ, tất cả thế tục đều rời đi cùng hắn.

Chuông gió treo đằng trước cửa sổ của Ninh Dịch vang lên.

Leng keng lách cách —

Kiếm gỗ đào treo lơ lửng ngoài miếu, nhẹ nhàng lay động một hồi, thân kiếm bỗng nhiên nứt ra.

Hương khói lượn lờ run rẩy, đại hương cắm bên trong lư hương cứ thế tắt đi.

Trên máu chó đen vang lên tiếng lộp cộp giòn giã, bị "người" lần lượt giẫm lên mười mấy cái nhẹ nhanh vô cùng, thẳng đến đầu giường.

Trong mơ mơ màng màng.

Ninh Dịch đột nhiên cảm giác thấy thân thể có chút lạnh.

Cái lạnh kéo tới, cả người Ninh Dịch bắt đầu run run, hắn tựa lưng Bùi Phiền, lọ mọ kéo chăn, muốn trùm kín người, không hiểu sao nha đầu kia vậy mà còn mạnh hơn mình, càng kéo càng ít.

Cả người rơi trong giấc mộng hư vô mờ mịt, cái lạnh càng ngày càng sâu, sâu đến tận xương tủy, giống như đưa thân vào giữa trời, mặt đất ngập tràn băng tuyết.

Ninh Dịch nhíu chặt chân mày.

Trong đầu là một vùng trắng xóa.

Hắn như nhìn thấy cổ thụ to lớn che trời, lá cây cong queo, không còn như lửa lưu chuyển, mà như sợi bông tuyết, rủ xuống xứ tuyết.

Hắn lại nhìn thấy bóng dáng mơ hồ đó quỳ xuống trước mặt mình.

Trong lúc hoảng hốt, nghe được âm thanh quen thuộc.

Là giọng Bùi Phiền.

"Ca ca... ta lạnh quá đi..."

Giọng nói đó hơi run run, thẳng đến tiếng lòng, khiến người ta không khỏi thương tiếc.

Ninh Dịch có chút ngơ ngẩn.

Có người áp sát trán hắn, hai tay luồn giữa thắt lưng, cái lạnh thấu xương từ chỗ da thịt tiếp xúc truyền đến.

Bùi Phiền gục đầu, ứa nước mắt như khóc.

"Ca ca... huynh có lạnh không?"

Thân thể nuột nà của thiếu nữ đụng chạm, khiến Ninh Dịch dao động.

Hắn thở hổn hển mấy hơi gấp gáp, nói: "Lạnh... Ta cũng lạnh."

Bùi Phiền bóp giọng nhu mì, thút thít nhỏ giọng nói: "Vậy ca ca... sao không cùng ta, làm chút chuyện ấm áp hơn chứ?"

Ninh Dịch mê man, môi khô khốc, lẩm bẩm: "Chuyện... ấm áp hơn?"

Bùi Phiền khẽ cười một tiếng, nói giọng khàn khàn, nũng nịu hết mức: "Đến đây nào, ca ca tốt... Đến vui vẻ nào."

Từng câu từng chữ, ngón tay phất lướt nhẹ qua lồng ngực, nhẹ nhàng chạm vào nơi trái tim Ninh Dịch, cảm nhận nhịp đập chậm rãi của sinh mệnh.

Ninh Dịch không hề cảm thấy ấm áp, hắn có thể cảm nhận được cái lạnh dạo bước bên ngoài cơ thể mình, giọng nói dịu dàng êm dịu vẫn cứ trêu chọc mình, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một trận rung động, góc chăn cuối cùng quấn lấy thân mình cũng bị kéo đi.

Ý thức của Ninh Dịch đột nhiên tỉnh táo lại.

Bùi Phiền xưa giờ cũng chỉ gọi thẳng tên mình là Ninh Dịch, lúc đói bụng mới bất đắc dĩ gọi một tiếng ca, nào sẽ gọi ba tiếng ca ca tốt chán ngán buồn nôn như vậy?

Thêm nữa, mình đang tựa lưng Bùi Phiền...

Hiện đang sát trán mình, lại là ai?

Trong nháy mắt kinh hãi, cả người toát mồ hôi lạnh.

Ninh Dịch hô hấp càng thêm gấp gáp.

Hắn hít sâu một hơi, kiềm chế tinh thần, để tâm tình bình tĩnh lại.

Quỷ quái, đúng thật quỷ quái...

Trong Bồ Tát miếu cũng dám lỗ mãng.

Nữ nhân trong mộng đó tháo y cởi đai, xoa bóp cả người mình. Ninh Dịch có thể cảm giác được, "thứ" đó bây giờ dường như đang leo trên người mình, toàn thân từ trên xuống dưới truyền đến cảm giác đụng chạm chặt chẽ, thoải mái lại tê dại.

Sau lưng Ninh Dịch căng lên, có người tóm lấy ống tay áo hắn.

Xem ra Bùi Phiền cũng đã tỉnh.

Bùi Phiền không nói lời nào, trong cổ họng nặn ra tiếng nói ngẹn ngào.

Nha đầu này... đều sắp muốn khóc thành tiếng.

Rốt cuộc là thứ gì?

Lẽ nào không phải là một đại mỹ nhân tuyệt thế khuynh quốc?

Hai mắt Ninh Dịch, nheo lại một khe nhỏ, muốn chứng kiến bộ mặt thật.

Hắn mở mắt ra, ngay lập tức rùng mình hoảng sợ.

Đập vào mắt, là một khuôn mặt trắng bệch.

Hoàn toàn không có dáng vẻ con người, một con nhện nghiêng cái đầu, bảy tám con ngươi đen kịt xoay tròn nhìn mình chằm chằm, một cái miệng tròn co rúm, thổi khí lạnh, toàn bộ thân thể lơ lửng ở mép ngoài đầu giường, ba bốn chân nhện nhỏ dài gác trên giường, đạp ở bệ cửa sổ, luân phiên "xoa bóp" cho mình.

Nghĩ tới vừa rồi xoa bóp cho mình lại là thứ như vậy, Ninh Dịch không khỏi cảm thấy buồn nôn.

Ở giữa cái miệng con nhện lớn, đầu lưỡi ngọ nguậy đưa ra, chầm chậm nhắm ngay môi mình.

"Đây cmn là thứ gì vậy?!"

Đáy lòng Ninh Dịch đánh trống, lông tơ toàn thân dựng đứng. Nếu không phải Bùi Phiền nắm tay mình ở phía sau, cố kiềm nén lại, cả người đã muốn nhảy dựng lên. Hắn trừng lớn hai mắt, nhìn những thứ vương vãi trong phòng. Khói trong Bồ Tát miếu đã tắt, xem ra kiếm gỗ đào và máu chó đen đều không có dụng.

"Ca... cây sáo, dùng cây sáo..." Giọng thiếu nữ phía sau run rẩy, ép đến thấp nhất.

Ninh Dịch tê cả da đầu, không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể cắn răng nghiến lợi nói: "Cây sáo... nằm bên trong y phục của ta, muội... giúp ta, chậm rãi lấy ra."

Ngón tay thiếu nữ ấm áp, va chạm vào da thịt Ninh Dịch, cái lạnh lui đi một hai phần.

Con nhện lớn đó, dường như thị lực và thính lực đều kém, nhưng dù vậy, Bùi Phiền vẫn không dám cử động quá mạnh.

Trước đây lúc ở trong miếu, gặp phải điềm gở, mơ thấy ác mộng, ngủ bị quỷ đè, Ninh Dịch nói với nàng, đừng sợ, lấy sáo xương ra là được, sau đó là những đêm mộng đẹp.

Bùi Phiền nghe đạo sĩ Tây Lĩnh từng nói, nếu như gặp phải chuyện quỷ, đừng mở mắt, đừng vì hiếu kỳ mà mở mắt nhìn thấy mặt quỷ, như vậy quỷ sẽ tha cho một mạng, sau khi trời sáng tự nhiên bình an.

Nhưng hòa thượng lại nói, nếu để mặc nó đòi hỏi, sẽ vô duyên vô cớ bị hút đi lượng lớn dương khí, sau khi trời sáng, ít thì tổn thọ mười năm, nếu như gặp phải vật đại hung, căn bản là không qua khỏi tới bình minh.

Vật đại hung... Con nhện lớn cả người rét lạnh này, có tính là vật đại hung không?

Bùi Phiền run tay, lục tìm cây sáo xương.

"Ca... huynh cố nhịn."

Ninh Dịch nắm chặt tay Bùi Phiền, hít sâu một hơi, lần nữa nhắm hai mắt lại.

"Bùi Phiền" trông đầu lại một lần nữa nhào tới.

Cả người tê dại sảng khoái chậm rãi có trật tự, nữ tử dường như cúi xuống bên tai khẽ thì thầm: "Ca ca tốt, huynh mở miệng ra, ta muốn đút cho huynh ăn một thứ..."

Trán Ninh Dịch đổ mồ hôi lạnh, khàn khàn nói: "Muội... muốn đút gì cho ta ăn?"

Nữ tử trong đầu Ninh Dịch, chậm rãi nói lời quyến rũ: "Ta đút chính mình cho huynh ăn... Huynh nếm thử xem, có không ngon hả?"

Bùi Phiền phía sau trừng lớn hai mắt, nhìn gương mặt quỷ đó, phát ra tiếng cười hì hì, lủng lẳng đầu lưỡi đỏ tươi ở trước mặt Ninh Dịch, ra sức liếm hai gò má người sau.

Bùi Phiền sờ tới sờ lui, chưa nắm được mấu chốt, trước sau vẫn chưa mò ra sáo xương.

Mồ hôi lạnh trên trán Ninh Dịch đã rỉ ba tầng.

Đầu lưỡi cực lạnh kia, liếm láp hai gò má, lạnh đến thấu xương. Trên mặt Ninh Dịch nhanh chóng kết một tầng xỉ băng. Đầu lưỡi liếm qua lại hết lần này tới lần khác với tốc độ cực chậm, cuối cùng liếm đến môi Ninh Dịch.

"Ca ca tốt, huynh... huynh há miệng ra đi."

Ninh Dịch chửi thề trong lòng, thầm nghĩ mình ăn ba tép tỏi là không giả, nhưng con nhện lớn tìm tới cửa này lại quỷ quái như vậy, máu chó đen kiếm gỗ đào khói Bồ Tát toàn bộ không linh, thật sự há miệng, không thể làm nó chết ngạt, danh tiết và tính mạng của mình sợ rằng đều khó giữ.

Bùi Phiền sao mà vẫn chưa tìm thấy sáo xương nữa?!

Như này là muốn mất mạng mà!

Con nhện lớn trên đỉnh đầu hai người, đợi một lúc sau thì ngẩng đầu lên, con ngươi đen kịt xoay tròn đảo một hai lần, dường như phát hiện thấy không đúng.

Giọng oán hận của nữ tử vang lên trong đầu Ninh Dịch.

"Huynh há miệng đi — "

Tiếp theo là từng chữ từng câu rống giận rít gào.

"Nhả hạt châu của ta ra đây!"