Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Mặc Huyền gật gật đầu.

"Tu sĩ Luyện khí phần lớn tu luyện thuật pháp, sử dụng nhất giai phù chú, pháp khí làm gốc hộ thân, phù chú là vật tiêu hao, dùng rẻ hơn pháp khí, về phần thủ đoạn mà đại tu sĩ Trúc Cơ kỳ sử dụng, ta cũng không rõ lắm.”

"Tu tiên bách nghệ, luyện đan, luyện khí, chế phù, vẽ trận, ngự thú, linh thảo, đều là biện pháp lập thân.”

“Dù học cái gì cũng có thể mở rộng gia tộc, con cháu cũng có lợi, không cần mạo hiểm tính mạng tiến vào Thiên Thủy sơn mạch kiếm tài nguyên như ta."

Vừa nói, hắn vừa sợ hãi một hồi, nếu không phải gặp được Mặc Huyền, lần này sợ rằng hắn đã chết rồi.

Ngay khi Chu Khai Định vừa định nói tiếp, đã bị Mặc Huyền cắt đứt.

"Dừng lại, có biến."

Chu Khai Định nghe vậy, lập tức ngừng lại, tay trái bấm quyết, tay phải lấy ra mấy tấm phù chú từ trong túi trữ vật, súc thế chờ phát động.

Pháp khí của Chu Khai Định đã bị nghiền nát khi chống cự Thiên Nhãn Ngô, cho nên bây giờ chỉ có thể dựa vào một chút phù chú còn lại để hộ thân.

Chu Khai Định đặt phù chú vào trong tay, ý thức quan sát bốn phía.

Lúc này, phía trước có một vị nam tử văn sĩ mặc áo xám đi tới, tướng mạo đoan chính không tầm thường, khí tức đại khái cũng không khác Chu Khai Định lắm, tầm Luyện khí tầng năm.

Hắn vừa đi vừa nói: "Vị huynh đài này, tại hạ lần đầu đến Thiên Thủy sơn mạch, trước khi đi chuẩn bị không đầy đủ nên giờ bị lạc đường, hy vọng huynh đài nếu tiện, cho ta cùng đi với huynh đài được chứ?”

Nói xong hắn lại chắp tay, ý bảo trên tay không có gì cả, trên mặt nam tử áo xám mang theo nụ cười, nhưng trong lòng lại mắng Chu Khai Định mấy lần.

Tên khốn kiếp này sao đột nhiên dừng lại, chỉ cần đi về phía trước một chút là có thể tiến vào vòng vây của bọn họ, đến lúc đó, ngay cả thần tiên dù có chắp thêm cánh cũng khó thoát.

Bây giờ chỉ có thể để hắn một mình đi ra dụ địch, tự nhiên xuất hiện nhiều biến số như vậy, nhưng mũi tên đã ở trên dây, không thể không bắn.

Tốc độ của nam tử áo xám không nhanh không chậm, rất nhanh đã đi tới cách Chu Khai Định gần mười thước.

Chu Khai Định vừa định mở miệng ngăn cản, dù sao lai lịch không rõ ràng, vẫn nên cách xa thì hơn.

Một tia huyền quang từ trong tay áo Chu Khai Định bắn ra, trong chớp mắt đã đi tới trước người nam tử áo xám.

Nam tử áo xám hoảng sợ, không biết đây là vật gì, nhưng bản năng cảm thấy không ổn, trong tay vội vàng bấm quyết, chỉ kịp thời bày ra một quang thuẫn màu xanh ở trước người.

Thân thể đang muốn lui về phía sau, đã thấy quang thuẫn màu xanh chỉ trong chốc lát đã bị tia sáng kia phá tan, ngay cả thời gian một hơi thở cũng không kiên trì được.

Huyền quang đột ngột lớn lên, hóa thành một con rắn lớn màu đen dài bốn trượng, miệng to như cái bát, hình dạng dữ tợn đáng sợ.

Thân thể hắc xà cuộn tròn, quấn quanh nam tử áo xám, càng quấn càng chặt.

Trong lòng nam tử áo xám tràn đầy tuyệt vọng, sắc mặt đỏ lên, pháp lực trong cơ thể bắt đầu khởi động, muốn tránh thoát khỏi trói buộc của hắc xà, nhưng chỉ phí công.

Hắc xà ngẩng đầu lên, há miệng, một quang cầu màu đen cỡ đầu người ngưng tụ mà thành: Thuỷ Nguyên Đạn.

Hắc xà cúi người, quang cầu màu đen rơi thẳng vào trên người nam tử áo xám.

“Ta xong đời rồi!”

Đây là ý niệm cuối cùng của nam tử áo xám, lập tức Thuỷ Nguyên Đạn nổ ra, đánh nát bấy nam tử áo xám.

Chỉ để lại một túi trữ vật rơi trên mặt đất, đây là kết quả Mặc Huyền cố ý tạo ra.

Trước sau chỉ mới trôi qua một hơi thở, nam tử áo xám đã mất mạng.

Trong nháy mắt nam tử áo xám đã chết, cách đó không xa, có ba khí tức hiện ra, bỏ chạy về phía xa.

Mặc Huyền truyền âm: "Đừng để lại hậu hoạn.”

Ngay khi khí tức ba người hiện ra ở phía xa, Chu Khai Định cũng đã phản ứng, pháp lực trên người bắt đầu khởi động, kích phát toàn lực Thần Hành Phù, đuổi theo một người trong đó.

Mặc Huyền thấy thế, không dừng lại, phi thân chạy ra, tốc độ cực nhanh, tốc độ vốn là ưu thế của Yêu thú loại rắn.

Đồng thời, ý niệm trong lòng khẽ động, từ hư không ngưng tụ ra hơn mươi thanh thuỷ tiễn, bao phủ về phía hai người chạy trốn phía trước.

Thủy tiễn nhanh chóng, uy thế mãnh liệt, sắc mặt hai người còn lại hoàn toàn thay đổi, không thể không xoay người chống cự.

Một người ném vật trong tay ra, một tiểu thuẫn nghênh gió mà phình to, hắc quang trên mặt tiểu thuẫn không ngừng lưu chuyển, liên miên không dứt, chắn hết thuỷ tiễn tập kích, hắc quang thoáng ảm đạm, cũng không có gì đáng ngại.

Không đợi người này thở phào nhẹ nhõm, nương theo một kích ngăn cản này, Mặc Huyền đã đi tới ngoài mấy trượng.

Đuôi rắn quét ngang người này, lực lượng nặng nề, dọc đường đi là một mảnh hỗn độn.

Người này cùng lắm cũng chỉ là Luyện khí tầng bốn, nếu chịu một kích của Mặc Huyền, có lẽ cách chết không xa.