Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nói xong, hắn lại lấy ra hộp ngọc chứa Tinh Nguyên quả giải thích: "Bây giờ Tinh Nguyên quả đã thành thục, ta muốn mang nó đi bán.”

"Chỉ là mấy khu vực xung quanh đều có bóng dáng các đại gia tộc, nhiều người nhiều mắt, gia tộc ta còn nhỏ yếu, sợ sẽ khiến người ta ham muốn, cho nên lần này muốn đi Dĩnh Dương quận một chuyến."

Dĩnh Dương quận và Hội Xuyên quận tiếp giáp nhau, mà Thanh Viễn trấn của Chu gia cũng chỉ là một trong rất nhiều thành trấn thuộc Hội Xuyên quận.

Trong quận đều có thế lực lớn cấp Kim Đan tọa trấn.

Mà trong Dĩnh Dương quận có một thế lực tên là Trường Sinh cốc, có Kim Đan chân nhân tọa trấn, lấy luyện chế đan dược Duyên Thọ mà nổi danh, nên lấy hiệu Trường Sinh cốc.

Khẩu khí tuy lớn, nhưng thế lực lại cực kỳ không tầm thường, có liên hệ với rất nhiều thế lực, dù sao càng là lão yêu quái càng sợ tử vong.

Vả lại Trường Sinh cốc lâu lâu sẽ bán Trúc Cơ Đan, Trúc Cơ Đan là bảo dược tuyệt vời trợ giúp tu sĩ Luyện khí kỳ đột phá Trúc Cơ, từ trước đến nay đều cung không đủ cầu, giá trị không nhỏ.

Cho nên lần này Chu Khai Định lựa chọn Dĩnh Dương quận cũng không phải chọn bừa, một là bán Tinh Nguyên quả, hai là tìm hiểu thông tin, chuẩn bị cho tương lai gia tộc sau này.

Bất kỳ gia tộc Luyện khí kỳ nào đều có nguyện vọng lớn nhất chính là trong tộc xuất hiện một gã đại tu sĩ Trúc Cơ.

Vì thế không tiếc hao phí nỗ lực của các thế hệ, nhưng phần lớn gia tộc như bùn cát xuống biển, không còn tung tích, chỉ có một số ít nhà mới có thể như diều gặp gió, băng thẳng lên trời.

Mỗi thế hệ có một cuộc hành trình dài của riêng họ.

Mặc Huyền nghe vậy, cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ Chu Khai Định lo lắng an toàn, mới đến xin giúp đỡ.

Suy nghĩ một chút, hắn gật đầu đáp ứng.

Hai năm quả toàn ngủ tại đây, bây giờ vừa lúc có thể đi ra ngoài hoạt động gân cốt.

 

Thân hình Mặc Huyền thu nhỏ lại, lại một lần nữa bay vào trong ống tay áo Chu Khai Định, vòng vài vòng quanh cánh tay hắn.

Chu Khai Định cảm thụ Mặc Huyền trong tay áo, một cỗ cảm giác an toàn đã lâu không gặp dâng lên từ đáy lòng, trong lòng yên ổn hơn rất nhiều.

Đi vào nhà, lấy một ít đan dược, bùa chú trong bảo khố, lại thăm bốn đứa nhỏ, lúc này mới tìm Lâm Mộc Uyển, nói lời tạm biệt một tiếng.

Dưới sự lo lắng của Lâm Mộc Uyển, hắn đi xuống chân núi.

 

Chu Khai Định ra Phỉ Nguyệt phong, tránh khu vực của các đại gia tộc, mấy lần thay đổi phương hướng, một đường chạy nhanh.

Tất cả mọi thứ trong nhà sau khi Chu Khai Định rời đi, đều do Lâm Mộc Uyển quản lý, giữa hai người sớm đã vô cùng ăn ý, khiến Chu Khai Định không phải lo lắng.

Sau hơn một tháng.

Ngoài núi rừng, nơi đây đã đến phần giao nhau giữa hai quận.

Chu Khai Định tìm một chỗ, khoanh chân mà ngồi, khôi phục pháp lực bị tiêu hao vì chạy trêu đường.

 

Mặc Huyền lại được tự do, dù sao hơn tháng này, hắn đều ở trong tay áo Chu Khai nghỉ ngơi, lâu lâu đi ra xem phong cảnh thế giới mới lạ này.

Chỉ là nhìn một hồi, hắn lại không còn hứng thú, lúc này đang lười biếng tìm một tảng đá cuộn người ngẩn ngơ.

"Hử?"

Đang lúc ngẩn người, Mặc Huyền bỗng nghi ngờ, nhanh chóng chui vào trong ống tay áo Chu Khai Định, truyền âm nhắc nhở.

"Có động tĩnh.”

Chu Khai Định nghe vậy, cảm nhận được pháp lực bản thân đã khôi phục bảy tám phần, hắn vung tay lên, pháp lực tuôn ra, xoá toàn bộ mọi dấu vết mình dừng lại rồi chạy nhanh rời đi.

Chu Khai Định không muốn dây vào phức tạp, cho nên cũng không tò mò, trực tiếp lui đi chính là lựa chọn tốt nhất.

Đáng tiếc, trời không như ý nguyện, khi ngươi càng muốn tránh né phiền toái, phiền toái lại càng tìm đến ngươi.

“Đạo hữu cứu mạng!”

Thanh âm nhu nhược xinh đẹp, mang theo vẻ mị hoặc, không thấy người, chỉ nghe thấy thanh âm đã phảng phất có thể cảm nhận được thanh âm chủ nhân quyến rũ động lòng người, kìm lòng không được mà muốn đuổi theo tìm cho ra chủ nhân của giọng nói này.

Tâm thần Chu Khai Định khẽ lay động, tốc độ chậm lại.

Mặc Huyền lại không có cảm giác gì, dù sao hắn là một con rắn, chỉ cảm thấy thanh âm này chói tai dọa người.

Cảm nhận được Chu Khai Định khác thường, Mặc Huyền tản ra một chút huyền quang, từ cánh tay tiến vào trong kinh mạch Chu Khai Định, làm nội tâm kích động của Chu Khai Định trở nên bình tĩnh lại.

Chu Khai Định phục hồi tinh thần, sau lưng mồ hôi ướt đẫm, không ngờ cứ thế mà bị mắc lừa, trong lòng hơi tức giận, cô nương này xem ra cũng không phải là người tốt.

Toàn lực vận chuyển pháp lực, có Thần Hành phù gia trì, tốc độ so với lúc trước còn nhanh hơn vài phần.

Liễu Nhược Mai có chút tức giận, rõ ràng âm thanh mị hoặc của mình đã có tác dụng, kết quả chưa đến một hơi thở lại bị phá.

Mắt thấy Chu Khai Định chạy nhanh hơn, nàng cũng không quan tâm nữa mà đuổi theo.