Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chu Lễ Nghiệp và Chu Lễ Nguyệt cũng đã tròn sáu tuổi, cử hành nghi thức trắc linh.

Chu Lễ Nguyệt thắp sáng sáu viên bảo thạch, tản ra huyền quang màu đen, là thiên phú trung thượng đẳng, thuộc tính thuỷ.

Mà Chu Lễ Nghiệp lại không thắp sáng bất kỳ một viên bảo thạch nào, đương nhiên cũng không có quang mang phát ra, không có tư chất tu hành.

Trong lúc dạy Chu Lễ Thành, tuy Chu Lễ Nghiệp và Chu Lễ Nguyệt tuổi còn quá nhỏ ngồi không yên, nhưng cũng ít nhiều theo Chu Lễ Thành học được không ít tri thức.

Đương nhiên cũng biết không thắp sáng trắc linh bàn có ý nghĩa gì.

Trong lòng Chu Khai Định dù không cam, lại để Chu Lễ Nghiệp thử mấy lần, nhưng chỉ tốn công vô ích, không thể làm gì hơn ngoài việc chấp nhận sự thật này.

"Như vậy cũng tốt, tu tiên giới dù sao cũng quá nguy hiểm, có lẽ sống cuộc đời phàm nhân là lựa chọn không tồi.”

"Huống hồ, có chúng ta che chở, cũng sẽ không để Nghiệp nhi gặp nguy hiểm."

Lâm Mộc Uyển an ủi nói.

Chu Khai Định bất đắc dĩ gật gật đầu, chỉ có thể nhờ người đi đến phàm tục sưu tầm nhiều môn võ học thế gian, dạy cho Chu Lễ Nghiệp, hy vọng có thể giúp hắn tăng cường sức khoẻ, không bị bệnh tật và tai ương.

Chỉ là từ ngày đó trở đi, Chu Lễ Nghiệp không còn hoạt bát linh động như trước, trở nên trầm mặc ít nói.

Đối với Chu Lễ Thành và Chu Lễ Nguyệt cũng dần dần có chút xa cách.

Chu Khai Định nhìn thấy hết tất cả, làm sao không biết lý do vì sao, nhưng thiên đạo pháp tắc vốn tàn khốc như vậy.

Chỉ có thể âm thầm quan tâm nhiều hơn, hy vọng thời gian có thể pha nhoà tất cả mọi thứ.

Chu Lễ Nguyệt thuộc tính thuỷ, sớm đã định đi theo Lâm Mộc Uyển tu hành Ngọc Luyện Quyết, nhưng cũng phải chờ khi nàng biết đọc biết viết rồi mới có thể bắt đầu tu hành.

Đây là do phụ mẫu Lâm Mộc Uyển lúc trước cố ý tìm cho nữ nhi duy nhất của mình, không phải công pháp gia truyền của Lâm gia, có thể truyền ra ngoài.

Ngọc Luyện Quyết thích hợp cho nữ tử tu luyện, pháp lực ôn nhuận kéo dài, kèm theo một môn pháp thuật: Lăng La Gấm, công phòng nhất thể, giỏi biến hóa.

 So với Khô Thuỷ Quyết đương nhiên tốt hơn không ít.

Cung đã bắn, tiễn không thể quay đầu, nếu không phải thiên phú tuyệt hảo, tán công trùng tu, tuyệt đối không có đủ thời gian.

Cho nên cho dù về sau Chu Khai Định được thấy nhiều hơn, nhưng cũng không có ý nghĩ thay đổi công pháp.

Thời gian hai năm đối với người tu hành mà nói cũng không tính là gì, huống chi là Yêu thú thọ nguyên lâu đời.

Mặc Huyền vẫn ngủ trên đỉnh núi, hoàn toàn không ngại phiền, lâu lâu Chu Khai Định sẽ đến đỉnh núi tìm hắn nói chuyện phiếm.

Mỗi lần Chu Khai Định lên đỉnh núi, trong túi trữ vật đều mang theo rất nhiều đồ ăn nấu chín.

Trong lúc vô tình Chu Khai Định phát hiện Mặc Huyền hình như rất có hứng thú với thức ăn nấu chín, vì thế, cách một đoạn thời gian đều sẽ tới tìm Mặc Huyền một lần, cũng mang theo đồ ăn nấu chín đến.

Mặc Huyền trong lòng cảm thán: Nếu không phải không có điều kiện, ai mà muốn ăn tươi nuốt sống chứ, thường xuyên bắt bản thân ăn một bụng đầy lông, điều này làm cho Mặc Huyền vốn có sở thích bình thường cũng phải nóng nảy.

Nếu đã đi tới Chu gia, có người phục vụ, Mặc Huyền cũng dùng thủ đoạn nhỏ, để Chu Khai Định vô tình phát hiện sở thích của hắn.

Cũng may tiểu tử này tinh ý, không uổng công ta mấy lần cứu hắn,

Mặc Huyền cảm khái.

......

Sau núi, vườn linh dược.

Mỗi đêm đến giờ Sửu, Chu Khai Định đều đến đây thi triển bí pháp dẫn tinh, dẫn dắt tinh quang để cây Tinh Nguyên quả hấp thu, bây giờ đã trôi qua hai năm, cuối cùng đã đến lúc thu hoạch.

Năm gốc cây không còn là cái cây nhỏ trước kia, mỗi cây đều cao hai ba trượng, lá cây tươi tốt, giữa lá cây, có thể nhìn thấy từng trái cây lóe lên tinh quang.

Quả cũng chỉ lớn bằng nắm tay, mượt mà mỹ lệ, tản ra hương thơm.

Cẩn thận quan sát một hồi, Chu Khai Định nhớ lại miêu tả trong bí kíp truyền thừa, nhiều lần xác nhận Tinh Nguyên quả thành thục hay chưa.

Lúc này mới lấy ra hộp ngọc đã chuẩn bị từ trước, thi triển pháp lực, thật cẩn thận hái từng Tinh Nguyên quả xuống, bỏ vào trong hộp ngọc.

Năm gốc Tinh Nguyên quả tổng cộng kết sáu mươi trái, cũng coi như không tệ, dù sao đây mới là thu hoạch năm đầu tiên, về sau thời gian càng lâu, kết quả cũng sẽ từ từ tăng lên.

Chẳng qua tiêu hao này cũng không ít, không đề cập đến mỗi đêm thi triển bí pháp, chỉ riêng linh dịch, chất dinh dưỡng hai năm nay cũng đã dùng mươi viên linh thạch.

Đóng hộp ngọc rồi thu vào túi trữ vật.

Chu Khai Định liền đi tới đỉnh núi.

Cảm nhận được Chu Khai Định đến, Mặc Huyền từ giữa cành cây thò đầu ra, thoáng có chút nghi hoặc.

Bởi vì mấy ngày trước Chu Khai Định vừa mới tới.

Thấy Mặc Huyền, Chu Khai Định hành lễ nói: "Mặc huynh, không biết ngươi có thể đi cùng ta hay không?”