Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nửa tháng sau.

Hôm nay là ngày con trai cả của Chu Khai Định, Chu Lễ Thành tròn sáu tuổi, cũng là ngày Chu Lễ Thành trắc linh.

Sau khi tròn sáu tuổi, có thể sử dụng phương pháp dò xét xem người này có tư chất tu hành hay không, đây gọi là trắc linh.

Thời xưa, trắc linh cũng có thể coi là đăng tiên, đại hội đăng tiên mở long môn, ai vui ai sầu.

Lúc này tay Chu Lễ Thành đang cầm một cái đĩa tròn kỳ lạ, xung quanh đĩa khảm chín viên bảo thạch không màu, phía dưới có một khối ngọc nhô lên, chỉ đủ cho một tay cầm, tạo hình cổ xưa.

Chu Lễ Thành hoang mang, hắn chỉ mới đùa muội muội một chút, đã bị phu thê Chu Khai Định kéo đến từ đường, nhét cho hắn một cái mâm, sắc mặt vô cùng nghiêm túc nhìn hắn.

"Chuyện này, những gì ta đã làm ...?"

Chu Lễ Thành nhớ lại những chuyện sai lầm hắn đã làm từ trước đến nay, thiếu chút nữa bật khóc.

"Tĩnh tâm, đặt tay lên ngọc thạch dưới đáy đĩa."

Thanh âm của Chu Khai Định truyền đến, cắt đứt dòng suy nghĩ của Chu Lễ Thành.

Chu Lễ Thành nghe vậy, vội vàng làm theo, chỉ cảm thấy có một cỗ lực lượng ấm áp từ lòng bàn tay chui vào, dạo một vòng trong thân thể hắn, khiến hắn có chút ngứa ngáy.

Không bao lâu sau, một cỗ hào quang màu vàng đất từ trên bàn tản mát ra, màu sắc ấm áp.

Ánh sáng màu vàng đất thắp sáng bốn viên bảo thạch khảm trên đĩa.

Nhìn cái đĩa sáng lên, phu thê Chu Khai Định liếc nhau một cái, trong mắt lộ ra tia vui sướng, lập tức thu hồi trắc linh bàn, đuổi Chu Lễ Thành vẫn đang còn mờ mịt ra ngoài.

Biến Chu Lễ Thành giống như Trượng Nhị hoà thượng, sờ không ra suy nghĩ, trong đầu chỉ là một mảnh mờ mịt.

*Nguyên văn “丈二和尚摸不着头脑” = “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.

Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La  Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.

 Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.*

"Thiên phú trung đẳng, thuộc tính thổ, coi như cũng không tệ." Lâm Mộc Uyển kéo Chu Khai Định vui vẻ nói.

Trắc linh bàn, căn cứ vào việc có thể phát ra hào quang mà phán đoán có tư chất tu luyện hay không.

Thông qua màu sắc của ánh sáng để đo lường chủ thuộc tính là gì.

Bảo thạch sáng hay nhiều quyết định tài năng tốt hay xấu.

Chu Khai Định nghe vậy, gật gật đầu, suy nghĩ một chút nói: "Nếu Thành nhi đã có tư chất tu hành, như vậy, có một số việc cũng nên bắt tay vào chuẩn bị.” 

Chu Lễ Thành mờ mịt ngơ ngác còn không biết cuộc sống hạnh phúc của mình sắp kết thúc.

Sáng sớm hôm sau, Chu Lễ Thành bị Lâm Mộc Uyển gọi dậy, buồn ngủ bắt đầu học đọc và viết chữ.

Buổi sáng do Lâm Mộc Uyển dạy hiểu biết chữ nghĩa, buổi chiều do Chu Khai Định dạy cách nhận biết các kinh mạch, buổi tối còn phải ôn tập lại những gì đã được học hôm nay, điều này làm cho Chu Lễ Thành khổ không thể tả.

Cho dù có tư chất tu hành, tu luyện cũng không phải một sớm một chiều mà thành, nếu không biết chữ, vậy xem không hiểu pháp quyết, không biết kinh mạch, thì không thể vận pháp ngưng khí.

Huống hồ, cho dù là công pháp Luyện khí đơn giản nhất cũng đầy những thuật ngữ chuyên nghiệp, làm cho người ngoài rất mơ hồ khó hiểu.

Năm đó, khi Chu Khai Định mười bốn tuổi ngẫu nhiên được Khô Thủy Quyết, cho dù là môn đệ thư hương, lại có đan dược tương trợ, Chu Khai Định cũng phải hao phí không ít thời gian mới có thể nhập môn.

Sau đó lại lảo đảo đi rất nhiều đường vòng, bây giờ có Chu Khai Định cùng Lâm Mộc Uyển dạy dỗ, con cháu đời thứ hai của Chu gia đương nhiên sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Chu Khai Định và Lâm Mộc Uyển một người đóng vai phản diện, một người đóng vai chính diện, uốn nắn Chu Lễ Thành lười biếng muốn chạy trốn trở nên ngoan ngoãn hơn.

Tục ngữ có câu, nếu đã leo lên thuyền cướp biển, vậy không bằng hạnh phúc sống cuộc đời hải tặc.

Chu Lễ Thành nghĩ thông suốt, thành thành thật thật hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày, hiệu quả cao ngoài mong đợi, người cũng dần dần trở nên thành thục ổn trọng, dần dần đã có bộ dáng anh cả.

......

Hai năm sau.

Chu Lễ Thành đã bắt đầu tu hành từ hơn một tháng trước, chỉ là tạm thời còn chưa ngưng khí nhập môn, nhưng Chu Lễ Thành cũng không nóng nảy.

Dưới sự thúc giục của phu thê Chu Khai Định gần hai năm, Chu Lễ Thành đã hiểu rất nhiều, biết đạo lý dục tốc bất đạt, càng trong tình huống này, càng phải tĩnh tâm, không thể nóng nảy.

Chu Lễ Thành tu Hậu Thổ Quyết, lấy thổ hành dày nặng trầm ổn làm gốc, kèm theo ba môn thuật pháp Luyện khí kỳ: Bùn Uyên Trạch, Thổ Hành Thứ, Địa Linh Giáp.

Bộ ba chủ khốn địch, công kích, phòng ngự, được coi là pháp quyết thượng đẳng Luyện khí kỳ.

Vì để tìm được một môn thổ hành pháp quyết cho Chu Lễ Thành, Chu Khai Định lại một thân một mình mấy lần tiến vào Thiên Thủy sơn mạch, mạo hiểm hái rất nhiều các loại linh hoa linh thảo, đổi thành linh thạch.

Có trải nghiệm lần trước gặp nạn, Chu Khai Định cẩn thận hơn rất nhiều, không tham công, không liều lĩnh nên cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Sau đó lại chạy khắp mấy khu vực xung quanh, lúc này mới lấy được môn công pháp này từ trong một buổi đấu giá hội loại nhỏ.

Cái giá không nhỏ, nhưng cũng đáng giá.