Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Liễu Nhược Mai cũng không còn cách nào, bị tên điên phía sau kia liên tục đuổi theo mấy ngày, đan dược trên người sớm đã tiêu hao hầu như không còn, nếu không tìm được cơ hội xoay chuyển, chỉ sợ sẽ phải bỏ mạng tại đây.

“Đạo hữu hôm nay nếu không cứu ta, sợ rằng thiếp thân sẽ mất mạng, thiếp thân, thiếp thân..."

Lời còn chưa dứt, đột nhiên nghẹn ngào, thanh âm uyển chuyển u oán, điềm đạm đáng yêu.

Dường như không làm theo lời nàng là một tội lỗi lớn.

Chu Khai Định mắt điếc tai ngơ, lúc trước đột nhiên bị lừa, nhưng bây giờ hắn đã có cảnh giác, sẽ không dễ dàng bị mị hoặc.

Nàng khóc lóc một hồi, nhưng thấy Chu Khai Định một chút phản ứng cũng không có, nước mắt lập tức biến mất không thấy, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Lúc trước gặp phải mấy người, Liễu Nhược Mai chỉ nhu nhược yếu ớt nhẹ giọng kêu cứu vài lần, nam nhân kia không phải đều ngoan ngoãn đưa tới cửa, muốn cứu nàng sao?

Đương nhiên, những người đó có chủ ý gì, Liễu Nhược Mai hiểu rõ, nhưng nàng cũng không thèm để ý.

Tuy rằng những người đó chỉ hai ba chiêu đã bị đánh chết, nhưng cũng giúp nàng tranh thủ được chút thời gian quý báu, nếu không, cho dù Độn thuật của nàng rất tốt, cũng đã xuống hoàng tuyền từ bảy đời rồi.

Lần này thấy Chu Khai Định, chẳng khác gì cây khô gặp mưa rào, vốn định sử dụng chiêu cũ, nhưng không ngờ lại thất thủ.

Một kế không thành, ý niệm trong Liễu Nhược Mai lập tức xoay chuyển, định mở miệng lần nữa, lại bị người cắt đứt.

"Ha ha ha, yêu phụ, ngươi cũng có một ngày thất thủ, mấy tên ngốc kia lại vọng tưởng anh hùng cứu mỹ nhân, thật sự không biết trời cao đất dày."

Nói xong, tên kia lại nói tiếp.

"Giao đồ ra, ta cam đoan sẽ giữ toàn thây cho ngươi.”

em đồ đạc giao ra, ta cam đoan lưu lại ngươi toàn thây."

Người tới là một nam tử, tươi cười ngông cuồng, khuôn mặt lại dữ tợn hung ác, trong mắt tràn ngập tơ máu, tóc tai bù xù, mặc dù khí thế hùng hổ, nhưng trạng thái cũng không tốt lắm, nghĩ lại, thủ đoạn lúc trước của Liễu Nhược Mai vẫn tạo thành ảnh hưởng nhất định cho hắn.

Nghe vậy, trên gương mặt trắng bệch của Liễu Nhược Mai càng thêm tuyệt vọng, không ngờ nhanh như vậy lại bị đuổi theo.

Thần sắc lo lắng, khí hồng xung quanh người nàng lại đậm thêm vài phần.

Nàng vội vàng đuổi theo Chu Khai Định, trong miệng liên tục hét lên: "Đạo hữu, người phía sau là tà tu Thiên Dưỡng đạo nhân nổi danh, tâm ngoan thủ lạt, giết người như nhoé, thủ đoạn tàn khốc, oan hồn chết trên tay hắn đếm không xuể.”

"Hôm nay bị ác nhân này đụng phải, cho dù giết thiếp thân, đạo hữu sợ rằng cũng trốn không thoát. Sao chúng ta không cùng liên thủ, tìm con đường sống.”

Giọng điệu Liễu Nhược Mai thành khẩn, sắc mặt nóng nảy, phảng phất như tất cả lời nói đều là suy nghĩ cho Chu Khai Định.

Thiên Dưỡng đạo nhân tự xưng trời sinh đất nuôi, không cha không mẹ, không thân thích, giết người như uống nước, quả thực độc ác vô cùng.

Nghe Liễu Nhược Mai nói, hắn chỉ cười lạnh một tiếng, không đợi Chu Khai Định mở miệng liền lớn tiếng quát:

"Tuy ta tự phụ, nhưng vẫn không sánh bằng ngươi.”

“Một tiểu nữ tử, thủ đoạn lại không hề thua kém ta, chỉ đáng thương cho huynh đệ Trương Văn, Trương Vũ chết không toàn thây.”

Nói đến chuyện này, Thiên Dưỡng đạo nhân nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nuốt sống Liễu Nhược Mai.

Ban đầu bốn người vốn phân biệt nắm giữ một phần tin tức động phủ của đại tu sĩ Trúc Cơ, bốn người hợp nhất, mới có thể tìm được động phủ.

Vì thế bốn người ước định cùng nhau đi dò xét động phủ.

Bốn người lập ra khế ước, tất cả bảo vật đan dược bùa chú thu được ở động phủ sẽ được chia đều, công pháp mỗi người sao ra một bản, hơn nữa quy định không thể ra tay công kích với những người khác.

Bốn người tiến vào trong động phủ, ai cũng bị thương không ít, nhưng trong động phủ ngoại trừ một ít đan dược bùa chú ra, cũng không có công pháp Trúc Cơ mọi người cần, chỉ có một phần tàn phiến được cất giữ cẩn thận ở sâu trong động phủ.

Bốn người không biết nó là vật gì, nhưng biết có thể được đại tu sĩ Trúc Cơ cất giữ nhất định là vật vô cùng trân quý.

Đang chờ thương nghị phân phối như thế nào, Liễu Nhược Mai lại kích hoạt toàn bộ trận pháp cấm chế còn sót lại trong động phủ, muốn mượn uy lực của pháp trận động phủ giết chết ba người còn lại, một mình nuốt phần tàn phiến đó.

Tàn phiến kia không phải vàng không phải ngọc, không phải da cũng chả phải vải, chất liệu rất độc đáo.

Liễu Nhược Mai cũng đủ tàn nhẫn, tuy rằng pháp trận bị nàng kích hoạt, nhưng nàng vẫn còn ở trong trận, nếu không cẩn thận, chỉ sợ chính nàng cũng khó có thể chạy thoát.

Trương Văn, Trương Vũ bất ngờ không kịp phòng bị liền chết thảm, nếu không phải Thiên Dưỡng đạo nhân có thủ đoạn bảo mệnh, chỉ sợ cũng phải đi theo vết xe đổ của hai huynh đệ nọ.

 Dù là như thế, pháp khí bùa chú trên người hắn cũng tiêu hao gần như không còn, vô cùng chật vật.

Cho nên Thiên Dưỡng đạo nhân hận Liễu Nhược Mai thấu xương, liên tục đuổi giết nàng mấy ngày.