Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Căn cứ vào tiểu thuyết huyền huyễn kiếp trước hắn đọc, trong sách phần lớn đều miêu tả như thế, tu tiên giả cao cao tại thượng, không đi phàm trần, phàm nhân cả đời đều khó có thể nhìn thấy dung nhan của tiên nhân, tiên duyên lại càng khó tìm.

Chu Khai Định nghe vậy cười khẽ, biết Mặc Huyền thân là yêu thú, không hiểu chuyện nhân gian, khẽ tự giễu nói: "Tu sĩ Luyện khí kỳ làm sao có thể gọi là tiên. Luyện khí kỳ thọ 120 năm, nhưng ít có tu sĩ nào sống được đến đại hạn, thọ tận mà chết.”

"So với phàm nhân, tu sĩ Luyện khí kỳ cũng chỉ có thọ nguyên hơi dài, có tu pháp lực, cường đại hơn một chút mà thôi."

"Huống hồ, tuy rằng tu sĩ kết hợp, tỷ lệ hậu đại xuất hiện người có tư chất tu luyện cao hơn, nhưng không phải toàn bộ hậu đại của các gia tộc đều có thiên phú, có thể bước lên con đường tu hành."

"Vả lại trong phàm nhân cũng có thể sinh ra tu luyện giả có thiên phú ưu tú, cho nên dù tu sĩ và phàm nhân mặc dù có sự khác biệt, nhưng cũng sẽ không giống như vực sâu."

Mặc Huyền nghe vậy, gật gật đầu, có lý.

Lúc này đã tiến vào địa giới Thanh Viễn trấn.

Chu Khai Định dừng một chút, giới thiệu với Mặc Huyền: "Toàn bộ lãnh thổ Thanh Viễn trấn được xây dựng quanh hồ Thanh Viễn, khu vực trong vòng mấy trăm dặm Thanh Viễn trấn đều do Trúc Cơ thế gia Lưu gia khống chế.”

"Lưu gia có hai vị đại tu sĩ Trúc Cơ, truyền thừa lâu đời, là đại gia tộc uy tín lâu năm.”

"Truyền thuyết kể rằng tu sĩ Trúc Cơ kỳ thọ 200 năm, thọ nguyên kéo dài, hư không ngự khí, đi trong không trung, ăn mây uống sương, thần thông quảng đại."

Nói xong, trên mặt Chu Khai Định hiện ra vẻ hâm mộ, nhưng hắn mới là Luyện khí tầng năm, những thứ này cách hắn rất xa.

Mặc Huyền nghe xong, như có điều suy nghĩ, như vậy mới có một chút bộ dáng “tiên nhân”.

Chu Khai Định tựa hồ lại nghĩ tới cái gì đó, vẻ hâm mộ trên mặt quét đi, thận trọng nhìn về phía Mặc Huyền nói:

"Lưu gia lấy ngự thú thành danh, đối địch đều thường lấy một chọi hai, chiến lực cường hãn, rất khó chơi.”

"Từ trước đến nay bọn họ vẫn luôn hứng thú với kỳ thú đại yêu, cho nên đến lúc đó chỉ có thể ủy khuất Mặc huynh thu liễm khí tức, để tránh bị người Lưu gia phát hiện."

Mặc Huyền nghe vậy, suy nghĩ chốc lát, đáp ứng, hắn cũng không muốn bị đại tu sĩ Trúc Cơ chú ý đến quá sớm, đặt bản thân vào tình cảnh không làm chủ được.

Thấy Mặc Huyền đồng ý, Chu Khai Định cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo lại nói: "Ngoại trừ Lưu gia có tu sĩ Trúc Cơ, khu vực Thanh Viễn trấn còn có năm đại gia tộc khác cần chú ý.”

"Năm nhà này, trong tộc đều có tu sĩ Luyện khí hậu kỳ tọa trấn, mỗi người đều có đặc điểm riêng."

"Còn những gia tộc khác, chính là một ít tán tu Luyện khí kỳ hoặc là một ít tiểu gia tộc Luyện Khí trung kỳ thấp kém, tu sĩ tiểu gia tộc thưa thớt, tu vi không cao, chỉ cần xuất hiện một chút ngoài ý muốn có thể sẽ dẫn đến gia tộc bị diệt."

"Khụ, trước mắt xem ra, Chu gia cũng là một thành viên của những tiểu gia tộc thấp kém này."

Chu Khai Định nói xong, có chút xấu hổ, không còn bình tĩnh tự tin như lúc trước lừa gạt Mặc Huyền.

Thật ra, so với các tiểu gia tộc tán tu khác, tình huống của Chu gia cũng được xem như khá tốt, Chu Khai Định Luyện khí tầng năm, nửa đời trước cũng tích góp được một ít tài nguyên, thành lập cơ nghiệp ở Phỉ Nguyệt Phong này.

Thấy Mặc Huyền chỉ lắng nghe, không có phản ứng gì, Chu Khai Định mới buông lỏng lo lắng trong lòng xuống.

Thông qua hệ thống, Mặc Huyền đã biết được chi tiết về Chu Khai Định, cho nên cũng không ngạc nhiên gì.

"Nơi các gia tộc toạ lạc đều ở các ngọn núi vờn quanh hồ Thanh Viễn, dưới chân núi phần lớn là nơi phàm nhân phụ thuộc vào gia tộc sinh sống.”

Nói đến chuyện này, Chu Khai Định lại có chút đau lòng, vì thuê Phỉ Nguyệt phong này, hắn đã phải nộp không ít linh thạch cho Lưu gia, mấy người khác cũng như thế, chỉ riêng việc thuê ngọn núi linh địa cũng đủ cho Lưu gia thu nhập một khoản linh thạch lớn.

Trong lúc nói chuyện, bước chân của Chu Khai Định vẫn chưa dừng lại.

Một đường đi về phía trước, không biết qua bao lâu, một ngọn núi xuất hiện trước mắt, tục ngữ nói, nhìn núi chạy chết ngựa, lại phải đi liên tục thêm một đoạn thời gian, lúc này mới đi tới dưới chân núi.

Dưới chân núi cũng có đông người, nhưng không nhiều lắm, dù sao Chu gia mới lập không lâu, phàm nhân tụ tập tương đối ít.

Ngọn núi rất cao, so với phàm nhân mà nói, bắt đầu từ sườn núi, toàn bộ ngọn núi đều bao phủ trong một tầng sương mù dày đặc, nhìn không rõ, có chút cảm giác tiên sơn.

"Mặc huynh, đây là Phỉ Nguyệt phong, nhà ta."

Chu Khai Định giới thiệu cho Mặc Huyền.

Nói xong, trên mặt hắn lộ ra vẻ thoải mái, chuyến ra ngoài lần này có quá nhiều chuyện xảy ra, tâm tình phập phồng, hiện giờ, cuối cùng cũng có thể ổn định lại.