Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đi lên trên, tới sườn núi, sương mù trên sườn núi cực kỳ dày đặc, mắt thường không thấy đường đi, Chu Khai Định lại không thấy gì lạ, trên tay bắt pháp quyết, thẳng tắp tiến vào trong sương mù dày đặc.

Theo Chu Khai Định tiến vào, toàn bộ sương mù dày đặc trước mắt đều tiêu tán, hiện ra con đường rõ ràng, thì ra sương mù dày đặc này thật ra chỉ là pháp trận hộ sơn của Chu gia tạo thành.

Trong pháp trận, phàm nhân tiến vào sẽ mất phương hướng, tiến vào từ nơi nào sẽ ra từ nơi đó.

Nó được bố trí để ngăn cản phàm nhân tùy tiện xâm nhập, đi vào khi không được cho phép sẽ chịu chút khổ sở, nhưng cuối cùng vẫn có thể bình yên đi ra ngoài.

Nếu có người tu hành cố ý xâm nhập, như vậy, uy năng của nó không chỉ đơn giản là mất phương hướng như vậy.

Chu gia nằm dưới ngọn núi, ý thức của Mặc Huyền sớm đã nghi nhớ toàn bộ Phỉ Nguyệt phong này vào trong lòng.

Chu gia được xây dựng ở vị trí ba phần tư, thành viên thưa thớt, có một mỹ phụ, tu vi Luyện khí tầng ba, bốn hài đồng, tuổi còn nhỏ, còn lại cũng chỉ là vài tên phàm nhân, tuổi khá lớn.

Phụ nhân cùng hài đồng đại khái hẳn là vợ con Chu Khai Định.

Chỉ có mấy người như vậy, điểm vận mệnh tộc của ta khi nào mới có thể tăng lên, Mặc Huyền thầm than thở.

Hắn chợt lắc mình bay ra, nhìn Chu Khai Định nói: "Lão Chu, ngươi biết một gia tộc quan trọng nhất là cái gì không?”

Thấy Mặc Huyền đột nhiên bay ra, Chu Khai Định liền ngừng lại, suy nghĩ một chút, lắc đầu thành thành thật thật nói: "Không biết.”

Trên mặt mang theo mỉm cười chờ Mặc Huyền giải nghi hoặc, kì thực trong lòng oán thầm: "Đại xà tinh như ngươi thì hiểu được chắc?”

Mặc Huyền thấy thế, giọng nói trở nên nghiêm túc nhìn về phía Chu Khai Định nói: "Lão Chu, phải sinh thêm hài tử.”

Nói xong, hắn hất đuôi rắn vỗ vỗ trên vai Chu Khai Định, ánh mắt thâm ý vô cùng.

Nụ cười trên mặt Chu Khai Định cứng đờ, khóe miệng hơi vặn vẹo, trên mặt dâng lên một tầng ửng đỏ.

Được rồi, người gần bốn mươi tuổi còn thuần khiết cái gì chứ.

Cũng không đợi Chu Khai Định trả lời, hắn lại nói tiếp: "Được rồi, ta đi đây, sau này có việc gì cứ đến đỉnh núi tìm ta.”

Mặc Huyền làm một con rắn độc thân, không muốn đi theo bên cạnh Chu Khai Định làm bóng đèn, nhìn bọn họ ân âi ái ái, thật sự không được tự nhiên.

Cho nên, vừa tiến vào pháp trận, hắn đã chọn được nơi mình ưng ý, nói xong, huyền quang chợt lóe, Mặc Huyền liền biến mất ở trước mắt Chu Khai Định.

Trên đỉnh đồi.

Huyền quang dừng lại, thấy hoàn cảnh chung quanh rất tốt, Mặc Huyền hiện ra thân hình.

Cởi bỏ Tiểu Như Ý Biến Hoá Thuật, một con đại xà màu đen mấy trượng xuất hiện, dữ tợn lại xinh đẹp, khí tức không hiện ra, cực kỳ yếu ớt.

Hoạt động thân cốt, dạo vào vòng ở xung quanh, đánh dấu khí tức của mình lên.

Lúc này Mặc Huyền mới chọn một gốc cây lớn nhất, trườn lên hai ba vòng, tìm vị trí thích hợp, cứ như vậy mà nhắm mắt ngủ.

Thấy Mặc Huyền rời đi, Chu Khai Định hơi há miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng tốc độ Mặc Huyền quá nhanh, sớm đã biến mất không thấy.

Chu Khai Định khó hiểu, nghĩ vừa rồi hình như mình bị con rắn trêu chọc, không hiểu sao lại có cảm giác xấu hổ, mãi không tiêu tán được.

Đứng tại chỗ một hồi, rốt cục cũng đè tâm tình phập phồng trở lại bình thường, trên tay bấm quyết, thực hiện phép làm sạch, lại để ý quần áo, xác định không còn bộ dáng chật vật gì, lúc này mới đi vào trong nhà.

Còn chưa vào nhà, Chu Khai Định đã thấy một nữ tử xinh đẹp đứng ở bên ngoài, trong ngực ôm một đứa bé, rõ ràng là thê tử của hắn, Lâm Mộc Uyển.

Lâm Mộc Uyển vốn là con cháu của một gia tộc Luyện khí ở Đông Lâm trấn, bởi vì thiên phú không tốt, ở trong tộc không được coi trọng, sau đó quen biết Chu Khai Định, lâu ngày sinh tình, lúc này mới theo Chu Khai Định đi tới Thanh Viễn trấn.

Từ lúc Chu Khai Định tiến vào trận pháp, Lâm Mộc Uyển thông qua quyền hạn pháp trận đã cảm giác được Chu Khai Định trở về, lúc này mới thu dọn đồ đạc, đi ra ngoài nghênh đón.

Thấy thê tử, Chu Khai Định bước nhanh tới đến bên cạnh Lâm Mộc Uyển.

Còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đã thấy Lâm Mộc Uyển vùi cả người vào lồng ngực Chu Khai Định, Chu Khai Định vươn hai tay, nhẹ nhàng ôm lấy, sợ đánh thức đứa bé đang ngủ say trong lòng thê tử.

Ngàn lời vạn ngữ, đều nằm trong cái ôm này.

Ôm một hồi lâu, lúc này Chu Khai Định mới mở miệng nói chuyện, ôn nhu nói: "Bọn Thành nhi đâu?”

Nghe vậy, Lâm Mộc Uyển ngẩng đầu lên, hờn dỗi nói: "Còn có thể đi đâu, đương nhiên là chạy nhảy ở bên ngoài rồi.”

Lâm Mộc Uyển năm nay ba mươi bốn tuổi, nhưng dung mạo chỉ hơn hai mươi tuổi, hờn dỗi vẫn khiến trong lòng Chu Khai Định nóng lên.

Chu gia từ khi Chu Khai Định đi tới Thanh Viễn trấn, thành lập cơ nghiệp ở Phỉ Nguyệt phong đã hơn sáu năm, tình cảm rất sâu đậm với Lâm Mộc Uyển, sinh ba trai một gái.