Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nếu muốn trồng linh dược có giá trị cao hơn, vậy phải cần thời gian thí nghiệm, đập linh thạch vào, tài nguyên sợ là không thể theo kịp, còn chưa chắc đã có thể thành công.

Cứ như vậy, phần truyền thừa này quả thật đáng giá.

Thấy Chu Khai Định trầm tư nhưng không rời đi, đại hán lại nói: "Nếu ngươi mua, ta sẽ tặng ngươi năm hạt giống của Tinh Nguyên quả.”

Đại hán cũng không còn cách nào, chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng gặp được một người có hy vọng mua được.

Nếu không bán được nữa, hắn chỉ có thể đi tới thành trì lớn, nhưng nếu vậy, giá cả sẽ bị hạ thấp rất nhiều.

Trong lòng đại hán thầm nghĩ.

Chu Khai Định nghe xong, ánh mắt sáng ngời, không chút do dự, lật tay lên, lấy ra một cái túi trữ vật, đứt ruột đưa qua, thoáng cái đã tiêu hết bốn trăm linh thạch, lúc này lại trở thành kẻ nghèo.

Đại hán tiếp nhận túi trữ vật, ý thức đảo qua, xác định là bốn trăm linh thạch, lúc này mới đưa ngọc giản qua.

Chu Khai Định tiếp nhận, đặt ngọc giản ở mi tâm, nhìn lướt qua một lần, đại khái xác định truyền thừa là thật, mới gật đầu với đại hán một cái.

Lúc này đại hán lại đưa một cái túi trữ vật qua, nói: "Đây là năm hạt giống Tinh Nguyên quả.”

Chu Khai Định đặt ngọc giản xuống, thu vào trong túi trữ vật, lại tiếp nhận túi trữ vật đại hán đưa tới, nhìn lướt qua một lần, quả thật là năm hạt giống.

Chỉ là Chu Khai Định vẫn chưa từng thấy qua bộ dáng hạt giống Tinh Nguyên quả, chỉ có thể lạnh lùng gật đầu, ý bảo không có vấn đề gì, đồng thời, gắt gao nhìn chăm chú vào thần sắc biến hoá của đại hán, cũng không phát hiện ra sơ hở gì.

Chu Khai Định lại xem một lần nữa, không phát hiện ra chỗ nào không đúng.

Vì thế không dừng lại nữa, nói một tiếng cáo từ với đại hán rồi rời đi.

Động tác của Chu Khai Định bị người có tâm để ý thấy, thấy hắn rời đi, mấy thân ảnh trong chợ đen cũng lặng yên biến mất.

Vừa ra khỏi sơn cốc, Chu Khai Định lấy Thần Hành phù dán lên người, bắt đầu khởi động pháp lực, toàn lực rời đi.

Đêm nay thu hoạch rất phong phú, tuy rằng linh thạch lại thấy đáy, nhưng đổi được vật quan trọng hơn.

Cách đó mấy dặm, thần sắc Chu Khai Định căng thẳng, phía sau truyền đến mấy khí tức ác ý như có như không, Chu Khai Định biết, hắn để lộ tiền tài, dẫn ác lang tới.

Trong tay áo, Mặc Huyền sớm đã tỉnh lại, vốn định để Chu Khai Định dụ một hai con cá để ăn, không ngờ trong mấy thân ảnh đang âm thầm đuổi theo có hai vị tu sĩ Luyện khí hậu kỳ.

Tuy rằng Mặc Huyền không sợ bọn họ, nhưng nơi này bị nhiều người theo dõi như vậy, lỡ thuyền lật trong mương thì không tốt lắm, bình an vô sự thì tốt hơn.

Vì thế hắn thoáng buông lỏng thần thông Tiểu Liễm Tức Thuật, một cỗ khí thế Luyện khí hậu kỳ từ trên người Chu Khai Định tản mát ra.

"Người này ẩn dấu tu vi."

Mấy thân ảnh đang đuổi theo kia trầm ngâm, không biết nên tiến hay lùi, sắc mặt hai vị tu sĩ Luyện khí hậu kỳ cũng thay đổi, trong đó một vị trầm ngâm một lát, liền lặng yên lui đi.

Hiển nhiên, điều Mặc Huyền băn khoăn cũng giống như người này băn khoăn.

Thấy có người lui đi, những người còn lại không đoán được nông sâu của Chu Khai Định, cũng không đi theo nữa, âm thầm lui lại biến mất.

Cảm thụ được ác ý phía sau biến mất không thấy, Chu Khai Định thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi khí thế trên người Mặc Huyền bừng bừng, Chu Khai Định biết bọn họ bị Mặc Huyền doạ bỏ chạy.

Chợt hắn lại cảm tạ Mặc Huyền một phen, thong dong rời đi.

Nửa tháng sau.

Chu Khai tâm thần mệt mỏi, liên tục chạy đi nửa tháng, cuối cùng cũng sắp tới.

Trong tay áo, Mặc Huyền nhàm chán, nửa tháng này, ngoại trừ mỗi ngày tu hành thổ nạp, phần lớn thời gian đều ngủ gật.

Tiểu Liễm Tức Thuật mỗi thời mỗi khắc đều vận chuyển, thế giới bên ngoài kẻ mạnh quá nhiều, hơn mười ngày này, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy đại tu sĩ Trúc Cơ xa xa ngự không phi hành qua đỉnh đầu, không chút che dấu thân hình.

May mắn không gặp ma nhân lấy việc giết người bừa bãi làm niềm vui, nếu không, lần đầu tiên Mặc Huyền xuất sơn có khả năng sẽ ngã xuống rồi.

"Mặc huynh, phía trước không xa chính là Thanh Viễn trấn."

Thanh âm Chu Khai Định truyền đến, đánh thức Mặc Huyền đang ngủ gật.

Một đường đi về phía trước, hoàn cảnh chung quanh thay đổi, Nhân loại ngày càng nhiều, có phàm nhân ở trên đồng ruộng lao động canh tác, thấy trên người Chu Khai Định tản ra huyền quang, liền dừng lại công việc trong tay mà hành lễ, miệng gọi hai tiếng "Tiên sư".

Chu Khai Định bình tĩnh, đã thành thói quen, nhẹ nhàng quen đường, ngẫu nhiên khẽ gật đầu, cũng không dừng lại, trực tiếp rời đi.

Mặc Huyền thấy thế, chậc chậc khen ngợi, truyền âm hỏi: "Nơi này có phàm nhân ở, không phải nói tiên phàm khác biệt sao?”