Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nhất giai hạ phẩm đan dược phần lớn chỉ có giá một hai hạ phẩm linh thạch một viên.

Nhất giai trung phẩm đan dược phần lớn có giá mười hạ phẩm linh thạch một viên.

Mà nhất giai thượng phẩm đan dược phần lớn cần hơn mười hạ phẩm linh thạch một viên.

Đan dược được chia làm ba cấp thượng trung hạ, xuất phát từ công hiệu của bản thân đan dược, nguyên liệu cần thiết cùng độ khó khi luyện chế để phân chia.

Còn đan dược giống nhau nhưng lại có giá khác nhau là bởi vì dựa vào tay nghề của các Đan sư, luyện đan dược ẩn chứa tạp chất và độc đan khác nhau mà dẫn đến.

Nếu không phải lần này may mắn có nhiều tiền, Chu Khai Định cũng chỉ có thể hâm mộ mà nhìn.

Hắn suy nghĩ một chút, hạ quyết tâm móc ra sáu mươi hạ phẩm linh thạch, mua hai viên Phá Chướng Đan.

Lại lấy ra hai mươi linh thạch, mua Ngưng Khí Đan cùng Hồi Khí Đan đan mỗi thứ một phần, dù sao chuẩn bị thừa cũng không thiếu.

Mua sắm đủ đan dược, Chu Khai Định ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại càng cảnh giác hơn.

Một lần tiêu hết tám mươi hạ phẩm linh thạch, đây đã là một khoản tiền không nhỏ, có thể đã khiến cho người có tâm chú ý.

Chu Khai Định không ở lại lâu, ẩn vào đám người, bình tĩnh đi ra ngoài sơn cốc.

Xung quanh có ánh mắt như có như không đảo qua Chu Khai Định, nhưng Chu Khai Định cũng không kích động, một là vẫn ở trong khu vực chợ đen, tám mươi khối linh thạch còn chưa đến mức để người ta mạo hiểm phá hư quy tắc chợ đen mà ra tay.

Thứ hai, cảm thụ được Mặc Huyền ngủ trong tay áo, trong lòng Chu Khai Định yên ổn không ít, thong dong đánh giá ánh mắt nhìn lại.

Một quầy hàng màu đen ven đường thu hút sự chú ý của Chu Khai Định.

Chủ quán là một đại hán trung niên, khuôn mặt thô kệch, râu dài, trên mặt có một vết sẹo, đang nhắm mắt dưỡng thần, cũng không thấy có bất kỳ nguỵ trang gì, hiển nhiên hoặc là ngu ngốc, hoặc là cực kỳ tự tin vào thực lực của mình.

Trên quầy không bày vật gì khác, chỉ có duy nhất một tấm ngọc giản, trên đó viết: Truyền thừa nhất giai linh thực.

Ánh mắt đảo qua, trong lòng Chu Khai Định chấn động, lại xác nhận một lần nữa, chắc chắn viết là truyền thừa linh thực.

Chu Khai Định thở dài một hơi, đi về phía quầy hàng của đại hán trung niên.

Tu tiên bách nghệ, được một thứ là có thể làm vốn lập tộc, cho hậu nhân sử dụng, không phải là vật dùng một lần mà là truyền lại cho vạn thế, đây là cốt lõi truyền thừa của gia tộc.

Hiện giờ, trên người còn có mấy trăm linh thạch, nếu bỏ lỡ lần này, ngày sau chưa chắc đã có cơ hội như vậy.

Dù sao công pháp, truyền thừa đều là cố lõi của các đại gia tộc tông môn, muốn đạt được tuyệt đối không dễ dàng gì.

Chu Khai Định cất bước đi tới trước quầy hàng, lấy lại bình tĩnh, thanh âm khàn khàn hỏi: "Ngọc giản này có đúng là truyền thừa linh thực không?”

Đại hán trung niên mở hai mắt ra, thản nhiên nói: "Nếu giả bao đổi.”

Nói xong, hắn quan sát sơ qua Chu Khai Định, chỉ cảm thấy hơi thở có chút cổ quái, sau khi đến gần, có một cỗ cảm giác nguy hiểm.

Đánh giá xong, nhưng cũng không chú ý nữa, chỉ nói tiếp: "Muốn mua thì mua, không mua thì cút.”

Đại Hán ngữ khí ngay thẳng, không chút khách khí.

Khó trách quầy hàng người này không có người, chỉ mỗi thái độ của người này thôi, ai mà muốn làm ăn với hắn chứ.

Chu Khai Định oán thầm, nhưng bước chân lại không chú động đậy.

Hắn siết chặt nắm tay, nở một nụ cười nói: "Mua, không biết giá của ngọc giản thế nào?”

Lúc này thái độ của đại hán mới hơi nghiêm túc, ngữ khí chậm lại, nói: "Bốn trăm hạ phẩm linh thạch, không trả giá.”

Cho dù Chu Khai Định đã chuẩn bị tâm lý, cũng bị cái giá này làm cho hoảng sợ, khó trách nơi này không có người hỏi thăm, thì ra không chỉ vì tính tình đại hán khó ở, có lẽ phần lớn đều là bị giá cả này dọa sợ.

Mí mắt Chu Khai Định giật giật, hỏi: "Vì sao lại đắt như vậy?”

"Hừ, linh thực truyền thừa này của ta, không chỉ bao gồm đào tạo kiến thức cơ bản về hoa cỏ cây rừng nhất giai, quan trọng hơn là, bên trong có bí phương bồi dưỡng Tinh Nguyên quả, Tinh Nguyên quả, chính là tài liệu chủ yếu luyện chế Ngưng Khí đan."

"Ngươi nói, có đáng giá hay không."

"Không có phần bí kíp này, ngươi muốn bồi dưỡng Tinh Nguyên quả, chưa nói việc ngươi có thể trồng được hay không, cho dù trồng được, mầm Tinh Nguyên quả mười năm mới thành cây, hai mươi năm sau mới có kết quả, cứ hai mươi năm kết quả một lần, trong khoảng thời gian đó giá phải trả đã vượt qua cả bản thân Tinh Nguyên quả."

"Nhưng dùng phần bí phương này bồi dưỡng, một năm đã có thể thành cây, một năm kết quả một lần.”

"Thế nào?"

Chu Khai Định nghe xong, khẽ gật đầu, nếu như chỉ là một ít kiến thức cơ bản, như vậy cho dù học được, cũng chỉ có thể thử trồng một ít linh lúa, mấy thứ linh lúa có giá trị không cao.