Địa Ngục Nhân Gian

Chương 18. ꧁Chương ⓲ Những tấm ảnh꧂

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nghe được lời nhắn này, tôi cảm thấy trong lòng ấm áp. Tôi biết Giang Tiểu Thơ sợ tôi không biết trời cao đất rộng, lo lắng cho sự an nguy của người làng, sẽ một mình chạy về tìm đường chết, cho nên cô ấy mới nhắn lại như vậy, tuy là lời lẽ có hơi khó nghe một chút. Hơn nữa, theo lời Tiết Dương, nữ quỷ mà Giang Tiểu Thơ tặng cho tôi, hình như cũng là nhân vật rất lợi hại, có thể giúp người tu đạo có được ba mươi năm công lực.

Có lẽ hiện giờ Giang Tiểu Thơ có việc phải đích thân đi giải quyết, nếu cô ấy đã bảo tôi đợi, thì nhất định cô ấy sẽ trở về giúp tôi giải quyết vấn đề, bởi vậy tôi cũng không cần nôn nóng, cứ ở đây chờ cô ấy là được.

Cũng không biết từ lúc nào, tôi phát hiện mình càng ngày càng để tâm tới Giang Tiểu Thơ, lời cô ấy nói, tôi sẽ không tự chủ được mà nghe theo. Tôi nghĩ, có lẽ mình hơi thích cô bé hễ mở miệng ra là lại mắng câu: “Làm càn!” này rồi, tuy rằng cô ấy rất thần bí, đến mức tôi hoàn toàn không biết gì về lai lịch của cô ấy, nhưng sự thần bí kia lại giống như hoa anh túc, hấp dẫn khiến tôi không cưỡng nổi.

Nhưng mặt khác, tôi lại không biết phải làm gì, bởi vì tôi không biết về ngọn nguồn của cô ấy. Hiện giờ tôi có thể khẳng định đến bảy phần mười, cô ấy tuyệt đối không phải là Giang Tiểu Thơ trước kia tôi biết. Rốt cuộc cô ấy là ai, vì sao muốn tiếp cận tôi? Tôi hoàn toàn không biết gì cả.

Tuy nhiên có một điểm tôi có thể khẳng định, đó là hiện giờ tôi chỉ có thể lựa chon tin tưởng cô ấy, như vậy là đủ rồi.

Mấy ngày kế tiếp, tôi ngoan ngoãn chờ ở đó, đồng thời tĩnh dưỡng. Mỗi ngày, Tiết Dương đều mang loại cháo đen thui kia tới, từ dáng vẻ đau lòng của cậu ta, có thể nhìn ra được, thứ này nhất định rất đắt tiền, điều đó khiến tôi có chút cảm kích đối với người thanh niên tóc bạc, tuy hắn lạnh lùng như vậy, nhưng lại đối với tôi rất tốt.

Tôi ở lại đó nhiều ngày như vậy, cũng tiếp xúc rất nhiều lần với người thanh niên tóc bạc, nhưng lần nào, dáng vẻ của hắn cũng khiến tôi không dám gần. Nhiều ngày trôi qua, tôi còn chưa nói với hắn được câu nào, nhưng lại nói chuyện với Tiết Dương rất nhiều, cũng biết được rất nhiều chuyện từ miệng cậu ta.

Thật ra, cậu ta và người thanh niên tóc bạc kia cũng không có quan hệ thầy trò, trước kia Tiết Dương là một đứa trẻ bị bỏ rơi, được người thanh niên tóc bạc nhặt về, nuôi nấng nên người, dẫn theo bên cạnh, mưa dầm thấm đất, cậu ta cũng biết rất nhiều thứ. Mặc dù người thanh niên tóc bạc không thừa nhận Tiết Dương là đệ tử, nhưng Tiết Dương vẫn tự xem mình là đồ đệ của hắn, người thanh niên tóc bạc kia cũng không phản đối, hai người cứ sống với nhau như vậy.

Nói cho chính xác, thì nghề của Tiết Dương và người thanh niên tóc bạc cũng không phải là đạo sĩ. Biết nói thế nào đây, bọn họ là loại người nhận tiền của người khác thì việc gì cũng làm cả, xem phong thủy, đoán số mệnh, bắt ma tróc quỷ, tìm kiếm long mạch, ngay cả thuật dùng Cổ, hắn cũng am hiểu. Quan trọng nhất là, hễ có người bị bệnh mời hắn tới, người thanh niên tóc bạc cũng xem bệnh được, dường như trên thế giới này, không có cái gì mà người thanh niên tóc bạc kia không biết.

Khi tôi hỏi tên của người thanh niên tóc bạc, Tiết Dương lắc đầu, nói mình không biết, lúc đó tôi không nhịn được: “Cậu còn không biết sư phụ mình tên gì ư?”

“Tôi không biết! Mỗi lần ông ấy gặp người làm ăn, buôn bán, họ đều gọi ông ấy là đại sư.” Tiết Dương lộ vẻ buồn bực: “Khi tôi hỏi ông ấy cũng không trả lời.”

“Khi nào bạn bè hắn tới, cậu có thể nghe tên họ gọi.” Tôi vội nói.

Tiết Dương cười khổ: “Anh nghĩ xem, với tính cách của sư phụ tôi, còn có thể có bạn bè sao?”

Nghe Tiết Dương nói như vậy, tôi hơi đứng hình. Đúng vậy, với tính cách như vậy, người thanh niên kia tóc bạc có thể có bạn bè không?

Không hiểu sao, tôi bỗng cảm thấy người thanh niên này rất đáng thương, tuy hắn nhiều tiền, biết được rất nhiều, hình như không có gì là không làm được, nhưng lại không nói chuyện với một ai, thảo nào lạnh lùng như vậy.

Bỗng nhiên, tôi nghĩ tới một việc rất quan trọng: “Cậu vừa nói sư phụ cậu nuôi cậu lớn lên, mà cậu mười lăm tuổi rồi, trông sư phụ cậu cũng chỉ chừng hai mươi tuổi là nhiều, mười lăm năm trước, hắn mới có mấy tuổi, làm sao nuôi cậu được?”

“Không, mười lăm năm trước, ông ấy đã như vậy rồi.” Tiết Dương nói.

Tôi sửng sốt: “Vẫn không thay đổi?”

“Ừ.” Tiết Dương gật đầu.

“Vậy hắn bao nhiêu tuổi rồi?” Tôi gặng hỏi.

“Tôi không biết!” Về vấn đề của người thanh niên tóc bạc, Tiết Dương luôn rất mù mờ, khiến tôi nghi ngờ, không biết có đúng là cậu ta đã ở chung với người thanh niên tóc bạc kia hơn mười năm không.

Thú thật, nếu không vì chuyện ngôi làng luôn canh cánh trong lòng, tôi thậm chí nghĩ rằng sống ở chỗ này rất thoải mái, hàng ngày vô cùng thảnh thơi, không phải làm gì cả, tới bữa có người đưa cơm, cuộc sống giống như công tử con nhà giàu thời xưa vậy.

Hơn nữa, hai thầy trò họ cũng không hạn chế tự do của tôi, ngoại trừ gian chính đường không cho phép bất cứ ai ra vào, còn những chỗ khác, đều có thể đi lại, có lúc tôi còn đi ra cửa tiệm mua mấy bao thuốc lá.

Tuy nhiên, lòng tôi vẫn luôn lo lắng cho tính mạng người làng, tôi cũng phần nào hiểu lý do vì sao Giang Tiểu Thơ bảo tôi chờ ở đây. Từ những gì xảy ra trong hai ngày nay mà suy đoán, không chừng người thanh niên tóc bạc này được Giang Tiểu Thơ nhờ xử lý giúp chuyện ở làng tôi, tuy tính tình của người này rất tệ, nhưng tôi vẫn rất kính nể hắn, còn có cách nào chứ, còn phải nhờ hắn đi cứu mạng ba mẹ tôi mà.

Ở chỗ này được một tuần, tôi cảm thấy sức khỏe của mình hồi phục rất nhiều, thậm chí còn có phần khỏe hơn trước.

Cũng từ miệng Tiết Dương, tôi biết được thân thể của mình đã tĩnh dưỡng rất tốt. Trong lúc nói cho tôi biết điều này, vẻ mặt cậu ta phấn chấn, chăm chú nhìn cái trống nhỏ bên giường tôi, bảo tôi gọi nữ quỷ kia ra để xem thử, cậu ta chưa từng nhìn thấy quỷ huyền cấp.

Tôi cũng rất hiếu kỳ, tuy rằng tôi hơi sợ nữ quỷ suýt nữa hút cạn tinh của tôi, biến tôi thành xác khô, nhưng lại không chịu nổi trước sự năn nỉ dai dẳng của Tiết Dương, rốt cuộc phải đồng ý.

Khi lần đầu tiên gọi quỷ ra, quỷ quái sẽ chống lại, bởi vậy cần chuẩn bị ổn thỏa trước. Tiết Dương chuẩn bị trong phòng thật lâu, dùng chu sa viết ra rất nhiều chữ như gà bới trên mặt đất, thành một vòng tròn, sau đó dán bùa vàng trên các cửa sổ, phòng ngừa quỷ chạy trốn. Sau khi mọi việc đã sẵn sàng, cậu ta mới chuẩn bị gọi quỷ ra.

Phương pháp gọi quỷ ra  cũng đơn giản thôi, chỉ cần gỡ chỗ bùn đất trộn máu trên cái trống ra, đứng trong vòng tròn, đặt cái trống nhỏ ngoài vòng tròn, kéo sợi dây đỏ ra ngoài từng chút một, là có thể đưa quỷ ra rồi.

Tôi làm theo lời hướng dẫn của Tiết Dương, đang định gỡ chỗ bùn trộn máu ra, thì bên ngoài vang lên giọng nói lạnh lùng của người thanh niên tóc bạc: “Tiết Dương, pha trà!”

“Dạ!” Tiết Dương lên tiếng, trợn mắt nhìn tôi: “Đợi lát nữa hãy xem, tôi đi pha trà cho sư phụ cái đã!”

Nói xong, Tiết Dương liền chạy đi. Tôi hơi buồn chán ngồi trên giường đợi cậu ta. Lúc này, tôi chợt thấy người thanh niên tóc bạc đi ngang qua trước phòng tôi, theo sau là một cô gái mặc váy đỏ. Nhìn thấy cô gái kia, tôi liền đứng bật dậy, rời khỏi giường.

Là Giang Tiểu Thơ!

Rốt cuộc cô ấy đã tới!

Tôi vui mừng chạy ra ngoài, vừa kịp nhìn thấy bóng dáng mặc váy đỏ của cô ấy biến mất ở chính đường, sau đó cửa chính đường đóng lại.

Tuy trước đó Tiết Dương đã nói cho tôi biết, tôi không được ra vào chính đường, nhưng lúc này, lòng tôi chỉ có Giang Tiểu Thơ, đâu còn chú ý nhiều như vậy, bởi vậy tôi vội chạy về phía chính đường.

Vừa tới cửa, tôi chợt nghe bên trong có một giọng nói truyền ra: “Hắn thế nào rồi? Không sao chứ?”

Là Giang Tiểu Thơ!

Tôi rất vui mừng. Lúc này, giọng người thanh niên tóc bạc cũng truyền ra: “Thương thế của hắn đã khỏi rồi. Tuy nhiên, cô mới là có vấn đề, để cứu hắn, cô không ngại để lộ bản thân, hẳn là bên dưới sẽ dán mắt vào cô đó.”

“Đã bỏ qua rồi, không sao đâu.” Giọng của Giang Tiểu Thơ lại vọng ra.

Tôi hơi ngẩn người, có chuyện gì vậy? Tôi vội đẩy cửa ra: “Bên dưới dán mắt vào cô ấy là sao? Để lộ bản thân là thế nào?”

“Ai cho cậu vào?!” Giọng người thanh niên tóc bạc lạnh như băng, mà tôi cũng chấn động trước cảnh tượng trong phòng.

Người trong phòng đúng là Giang Tiểu Thơ, nhưng… Lúc này cô ấy đang nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng hoảng sợ.

Ánh mắt tôi nhanh chóng chuyển tới bốn phía gian phòng, bởi vì trong phòng dán rất nhiều ảnh chụp, đều là ảnh chụp chung. Thoạt nhìn, những tấm ảnh đều đã khá lâu năm, có một số tấm, người trong ảnh mặc quân trang màu vàng đất.

Tôi nhận ra, người trong ảnh tuy nhiều, nhưng có năm người luôn xuất hiện, trong mỗi tấm ảnh, đều là năm người này đứng ở phía trước.

Trong năm người này, có Giang Tiểu Thơ, có người thanh niên tóc bạc với vẻ mặt lạnh như băng, còn có một cô gái vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, trông rất đẹp và một thanh niên đeo kính râm màu đen, thoạt nhìn như một trí thức.

Còn người cuối cùng…

Trong mỗi tấm ảnh, hắn đều đứng ở giữa, trên mặt là nụ cười mỉm nhẹ nhàng.

Sau khi nhìn thấy rõ ràng dung mạo của người đó, tôi đờ người.

Là tôi?