Địa Ngục Nhân Gian

Chương 17. ꧁Chương ⓱ Lời nhắn꧂

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Khi tỉnh lại lần nữa, tôi lập tức muốn ngồi bật dậy, nhưng lại co rúm người vì toàn thân đau đớn, đau đến mức nhe răng trợn mắt. Tuy nhiên, tôi nhanh chóng phát hiện hình như mình cũng không gặp phải vấn đề gì nguy hiểm. Tôi nhìn quanh, đây là một gian nhà gỗ nhỏ đơn sơ, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào rất ấm áp, điều này khiến một người đã ở mấy ngày liền trong ngôi làng có bầu không khí hết sức âm u, lạnh lẽo như tôi, trong thoáng chốc cảm thấy không quen.

“Sư phụ nói với tôi, anh sẽ thức dậy vào giờ này, không ngờ đúng y chang luôn, xem ra sư phụ không chỉ giỏi toán học, mà y học cũng tiến bộ rất nhiều.” Lúc này, một thiếu niên khoảng mười bốn, mười lăm tuổi từ bên ngoài đi vào, tay bưng một cái nồi đất, cười hì hì nói.

Tôi liếc nhìn thiêu niên kia, cảm thấy đầu rất đau: “Sư phụ? Đây là nơi nào?”

“Đúng rồi, sư phụ tôi là người đưa anh về đây, còn nơi này, đương nhiên là nhà của sư phụ tôi rồi.” Thiếu niên đặt nồi đất lên tủ đầu giường của tôi, nói: “Sau đó tôi cũng tới chỗ ấy xem thử, không ngờ một người bình thường không biết chút gì như anh lại có thể ra khỏi cái địa phương quỷ quái kia, thực sự là rất giỏi! Nhưng mà Giang Tiểu Thơ là ai, lúc hôn mê, anh cứ luôn miệng nhắc cái tên đó?”

Nghe thiếu niên này nói như vậy, tôi mới nhớ ra, hình như trước lúc mình bất tỉnh, có một bàn tay to lớn đỡ mình, có lẽ chủ nhân của đôi tay kia là sư phụ của thiếu niên này?

Rất nhanh sau đó, tôi lại nhận ra một vấn đề quan trọng hơn, liền hỏi: “Giang Tiểu Thơ đâu?”

Thiếu niên liếc nhìn tôi, nói: “Giang Tiểu Thơ là ai? Tôi không biết.”

“Là cô gái đi cùng tôi.” Tôi vội đáp.

“Sư phụ chỉ đưa một mình anh về thôi.” Thiếu niên hơi ngạc nhiên.

Tôi ngẩn ra, cũng bất chấp, cắn răng chịu đau ngồi dậy, hỏi thiếu niên kia: “Sư phụ cậu ở đâu?”

“Đang ở trong sân. Anh không ăn một chút sao?” Thiếu niên hỏi với vẻ nghi hoặc.

Tôi mặc kệ cậu ta, cố gắng đứng lên, đi về phía cửa. Khi đẩy cửa ra, đập vào mắt tôi là một thanh niên mặc y phục thời Đường, tóc bạc trắng, đang nằm trên ghế bành lắc lư phơi nắng, tay anh ta cầm một ấm trà tử sa, mắt nhắm lại, ung dung tự tại, không biết đang suy nghĩ gì.

Khi nhìn thấy thanh niên tóc bạc kia, không hiểu vì sao, tôi lập tức xác định hắn là người cứu mình, chủ yếu là bởi vì mái tóc bạc rất nổi bật kia, bởi vì trước đó tóc của Giang Tiểu Thơ cũng từng bị bạc đi. Tôi lập tức đi tới trước mặt hắn, hỏi: “Giang Tiểu Thơ đâu?”

Lúc này, người thanh niên kia mới mở mắt, thản nhiên nhìn tôi. Nhìn thấy đôi mắt kia, tôi giật mình, bởi vì tròng mắt hắn lại có màu vàng, thoạt nhìn rất kỳ lạ. Tuy nhiên tôi nhanh chóng kìm chế sự kinh ngạc, nhìn chằm chằm người khác lâu như vậy, là không lễ độ.

“Đi rồi!” Người thanh niên thản nhiên đáp.

“Đi đâu vậy?” Tôi vội hỏi, không hiểu sao, tôi nhận thấy mình luôn không yên lòng về Giang Tiểu Thơ, có cảm giác thoáng một cái, vị trí của Giang Tiểu Thơ trong lòng tôi trở nên quan trọng hơn rất nhiều, tôi không nghĩ ra vì sao, mình luôn có cảm giác khó hiểu này.

Người thanh niên không trả lời mà quay đầu đi, không rõ suy nghĩ gì. Tôi nóng lòng, muốn xông tới hỏi, nhưng hắn lại quay đầu, đôi mắt màu vàng liếc nhìn tôi, khiến sự kích động trong lòng tôi lập tức bị đánh tan.

Lúc này thiếu niên kia cũng đuổi theo, nắm lấy cánh tay tôi, vội vã kéo tôi trở vào trong nhà. Tôi rất nóng lòng, liền hỏi thiếu niên kia: “Sư phụ cậu sao vậy? Tôi hỏi gì hắn cũng không trả lời, bất lịch sự quá đi!”

Thiếu niên kia cười cười: “Sư phụ tôi là người như vậy đó, thường ngày rất ít nói, sư phụ đã trả lời câu hỏi đầu tiên của anh, cho thấy ngày hôm nay tâm tình của sư phụ không tệ rồi.”

Nhất thời tôi không biết phải nói gì, thiếu niên kia lại lên tiếng: “Thân thể anh vô cùng suy yếu, hiện giờ điều quan trọng nhất đối với anh là phải dưỡng thương, nếu không, với tình trạng như thế này, anh sẽ không sống quá mười năm.”

Nghe thiếu niên kia nói như vậy, tôi cảm thấy hơi sợ, lập tức hỏi: “Thân thể tôi làm sao vậy?”

“Quá nửa đêm dạo bước trên con đường âm u lạnh lẽo như vậy, mặc dù có Trấn Hồn đan níu giữ hơi thở, nhưng vẫn rất nguy hiểm, anh còn bị âm binh mượn đường chạm vào linh hồn, rồi lại hít thở không khí đầy mùi xác chết nhiều ngày! À, sư phụ tôi nói, anh còn bị quỷ nhập nữa, cái… cái chỗ đó của anh, “tích trữ” hai mươi năm, cũng thoáng cái bị nữ quỷ nhanh chóng hút cạn luôn rồi. Anh nghĩ đi, một giọt tinh mười giọt máu, lần này anh mất đi bao nhiêu máu? Dù sao, anh còn có thể sống sót, tôi nghĩ đã là một kỳ tích rồi. À, thể lực của anh còn bị tiêu hao rất lớn. Cũng không biết nghị lực của anh mạnh mẽ đến mức nào, mà trong tình huống sức lực cạn kiệt như vậy, mà vẫn có thể kiên cường đến mức đó.” Thiếu niên nắm rõ những hao tổn, tật bệnh trên cơ thể tôi như lòng bàn tay, lưu loát kể ra một lượt. Sau khi hắn nói xong, tôi thầm cả kinh, sự việc đúng là như cậu ta nói.

“Tôi hôn mê bao lâu?” Lúc này tôi mới nhớ ra một vấn đề.

“Một năm rưỡi!” Thiếu niên kia đáp.

Tôi hít sâu một hơi, một năm rưỡi?! Vậy chẳng phải người làng tôi đều chết sạch rồi sao?

Trong lúc tôi kinh ngạc đến ngẩn người, thiếu niên kia phì cười: “Chưa từng thấy ai ngốc như anh, anh chỉ hôn mê ba ngày thôi! Tuy nhiên, điều đó càng cho thấy, anh bị suy yếu tới mức nào, cần ba ngày mới có thể hồi phục. Anh không biết đâu, ba ngày nay, sư phụ cho anh ăn uống rất nhiều thứ tốt, ông ấy chưa từng tốt với tôi như vậy…”

Thiếu niên còn chưa nói xong, đột nhiên bên ngoài vọng vào giọng nói lãnh đạm của người thanh niên tóc bạc: “Tiết Dương, ra đây một chút.”

Thì ra thằng nhóc này tên là Tiết Dương, tôi thầm nghĩ, cậu ta không giống sư phụ, nói rất nhiều. Mà lúc này, Tiết Dương cũng không để ý tới tôi nữa, vội vã chạy ra ngoài rồi.

Lúc này tôi mới có thời gian nhìn cái nồi đất kia. Mở nó ra, tôi nhìn thấy bên trong là một ít cháo màu đen còn nóng hổi, trông rất sánh, tuy nhìn không đẹp mắt, nhưng lại rất thơm. Tôi ngửi ngửi, rồi dùng muỗng múc cháo đưa vào miệng. Ăn vào, tôi cảm thấy cháo này rất kỳ diệu, hình như nó có ma lực nào đó, mỗi miếng cháo tôi nuốt xuống, tôi đều cảm nhận được một luồng khí ấm áp từ bụng dưới dâng lên, hơn nữa mùi vị rất ngon, không khác cao quy linh (1) là mấy.

(1)   Cao quy linh hay còn là quy phục, thạch rùa, thạch đồi mồi (dù không đúng về mặt bản chất) là một loại thuốc Đông Y dạng thạch, cũng được phục vụ như món tráng miệng, là đặc sản của người Hoa vùng Ngô Châu (Quảng Tây), đồng thời cũng là món ẩm thực truyền thống của vùng Lưỡng Quảng. Theo truyền thống, cao quy linh được làm từ hai thành phần chủ yếu là thổ phục linh bột của mai rùa hộp ba vạch phơi khô nghiền ra, cam thảo cùng một số thành phần khác

Ăn xong, tôi mới nhớ tới một việc rất quan trọng, vội vã thò tay vào đũng quần, tốt lắm, “nó” đã có cảm giác trở lại rồi, không đến mức trở thành vô dụng.

Lúc này Tiết Dương mới từ bên ngoài bước vào, tay cầm một cái trống nhỏ, trong mắt tràn ngập vẻ khó hiểu. Nhìn thấy cái trống nhỏ kia, tôi sửng sốt, đó chẳng phải là cái trống Giang Tiểu Thơ đưa cho tôi để thu phục nữ quỷ kia sao?

“Đậu má, anh bạn, Giang Tiểu Thơ của anh đối với anh không tệ nha, con quỷ huyền cấp này mà cô ta cũng bắt được, lại còn không tiếc tặng cho anh.” Tiết Dương nhìn cái trống trong tay, vẻ mặt đầy luyến tiếc, đưa nó cho tôi.

Tôi hơi ngẩn ra: “Quỷ huyền cấp? Là thứ gì vậy?”

“Ồ, quên mất, cái gì anh cũng không biết, có nói anh cũng không hiểu đâu.” Tiết Dương bĩu môi: “Anh chỉ cần biết đây là thứ tốt là được rồi. Anh có chơi game online chứ?”

“Có, có một thời gian tôi chơi Mộng Huyễn Tây Du.” Tôi đáp.

“Trong trò chơi đó, có loại vũ khí vô cấp bậc có một trăm ba mươi cấp, anh có biết vô cấp bậc là sao không?” Tiết Dương lại hỏi tiếp.

Tôi hơi sửng sốt, có thật không, tôi còn không biết đây này: “Cậu là một đạo sĩ, làm sao biết chơi game?”

“Ai nói đạo sĩ thì không chơi game? Nghề của chúng tôi ấy à, một năm có thể không khai trương lấy một lần, nhưng chỉ một lần khai trương, là đủ ăn một năm, thường ngày không có gì làm, tôi đều chơi game.” Tiết Dương cười cười: “Nói cho anh biết nhé, sư phụ tôi cũng chơi game đó!”

 

“Tiết Dương!” Từ bên ngoài, giọng của người thanh niên tóc bạc lại vang lên.

Lúc này Tiết Dương mới ngậm miệng, không nói về chuyện đó nữa.

“Nói chung, đối với người tu đạo bọn tôi, quỷ huyền cấp có công lực nửa giáp (Một giáp là 60 năm, nửa giáp là 30 năm). Nói cách khác, cho dù anh là một người chưa biết gì về tu đạo, nhưng chỉ cần khống chế được một con quỷ huyền cấp, thì có thể dễ dàng biến thành một người tu đạo đã tu luyện ba mươi năm! Anh nói xem, như vậy là… Hoành tráng hay không hoành tráng nào?” Tiết Dương nhướng mày, bỗng nhiên như nhớ ra chuyện gì: “À, sư phụ tôi còn bảo tôi nói với anh một câu?

“Câu gì?”

“Cái cô Giang Tiểu Thơ kia nhờ sư phụ tôi chuyển lời lại cho anh, nếu như anh không muốn chết, thì cứ ở đây mà chờ cô ấy, đừng đi đâu cả!”