Địa Ngục Nhân Gian

Chương 19. ꧁Chương ⓳ Huyết thực꧂

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chuyện này là thế nào? Tôi có thể khẳng định, trước đây tôi hoàn toàn không biết mấy người thanh niên tóc bạc này, nhưng vì sao trong phòng hắn lại có ảnh chụp tôi? Tuy thoạt nhìn ảnh chụp khá cũ, nhưng người trong ảnh rõ ràng là tôi.

Thoáng chốc tôi sợ đến mức ngây người tại chỗ, không biết phải làm thế nào. Cùng lúc đó, đầu tôi bắt đầu đau dữ dội, giống như bị ai dó dùng cánh cửa ép chặt vậy.

Tôi ôm đầu, nghiến chặt răng, mới không la lên thành tiếng.

“Giang Lưu, anh sao rồi?” Giang Tiểu Thơ vội vã chạy tới đỡ lấy tôi, lo lắng hỏi.

Tôi muốn mở miệng trả lời, nhưng nhận ra mình không thể nói được tiếng nào, chỉ ôm chặt lấy đầu.

Khi cơn đau tăng lên đến mức tột cùng, tôi bất tỉnh nhân sự.

Sau khi ngất xỉu, tôi mơ thấy một giấc mơ rất khác thường, trong mơ, tôi mặc quân phục màu vàng đất, lưng đeo súng trường, bên cạnh vẫn là mấy người trong những tấm ảnh kia.

“Làm thế nào đây? Chúng ta bị bao vây ở chỗ này rồi!” Người thanh niên với dáng vẻ trí thức lên tiếng.

Còn người thanh niên tóc bạc thì dựa vào tường, không nói một lời, trong hang núi âm u, ngọn đèn mờ mờ vàng vọt lung lay.

“Giang Lưu, cậu là người cầm đầu, cũng chính cậu dẫn chúng tôi tới nơi này, cậu không có gì muốn nói sao?” Người thanh niên dáng vẻ trí thức cất tiếng nói.

“Các cậu đi trước đi, tôi ở lại đi đoạn hậu.” Tôi nói.

“Chúng ta cùng đi một lượt, phải cùng nhau đi!” Lúc này Giang Tiểu Thơ kéo cánh tay tôi: “Anh muốn ở lại, tôi sẽ ở lại cùng anh.”

Khi tôi vừa định nói gì đó, đầu tôi lại đau dữ dội.

“Giang Lưu!”

“Giang Lưu!”

Nghe có người gọi tên mình, tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt thanh tú của Giang Tiểu Thơ. Tôi hít sâu một hơi, có cảm giác đầu mình trống rỗng. Tôi đưa tay lên đỡ lấy trán, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Giang Tiểu Thơ liếc nhìn tôi thật sâu, hỏi ngược lại: “Anh tin tưởng em chứ?”

Tôi không ngờ lúc này Giang Tiểu Thơ lại hỏi như vậy, sau một lúc sửng sốt, mới trả lời: “Tin chứ, đương nhiên anh tin em. Anh không tin em thì còn có thể tin ai!”

Thấy tôi liên tục lặp lại mấy từ tin tưởng, vẻ mặt Giang Tiểu Thơ cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều, cô nói: “Nếu như anh tin tưởng em, thì đừng hỏi gì hết, bây giờ anh biết càng nhiều thì chỉ càng phiền phức thêm cho anh mà thôi.”

Tôi hơi ngẩn người nhìn Giang Tiểu Thơ, nói một cách đầy tin tưởng: “Em sẽ không hại anh đâu, phải không?”

“Nói càn!” Giang Tiểu Thơ phì cười, chợt nhận ra hình như mình hơi thất thố, cô vội đưa tay bụm miệng nói: “Làm sao em có thể hại anh được chứ!”

“Anh sẽ không hỏi gì cả.” Tuy trong lòng rất hiếu kỳ, nhưng tôi rất quan tâm tới Giang Tiểu Thơ, nếu cô ấy không muốn để tôi biết, tôi sẽ không truy hỏi làm gì.

“Ngoan.” Giang Tiểu Thơ đưa tay vuốt tóc tôi, hành động của cô khiến tôi hơi gượng gạo, nhưng không né tránh, để mặc cho cô ấy vuốt ve.

“Về chuyện của làng, em phải bàn bạc kỹ càng với Bạch Hồ đã, lần này chuyện không đơn giản như vậy đâu. Yên tâm đi, thứ kia chỉ giam lỏng người trong làng, trong thời gian ngắn nó sẽ không ra tay. Bởi vậy, chúng ta có nhiều thời gian giải quyết chuyện này. Mấy ngày kế tiếp, em sẽ đưa cho Tiết Dương một danh sách, hai người đi chuẩn bị vài thứ.” Giang Tiểu Thơ nói.

Chuyện có liên quan tới sự sống chết của cha mẹ mình, nên tôi rất nghiêm túc, khi thấy tôi gật đầu, Giang Tiểu Thơ mới đứng dậy đi ra ngoài. Sau khi Giang Tiểu Thơ rời khỏi, Tiết Dương nhanh nhẹn chạy vào phòng, nhìn tôi với vẻ mặt tò mò: “Nghe nói anh xông vào chính đường rồi? Sao anh… Trâu bò vậy! Tôi còn không dám vào đó, sợ sư phụ tống cổ tôi mất! Sao rồi? Trong đó có gì? Nói cho tôi biết với!”

Tôi lau mồ hôi: “Không có gì hết, chỉ có mấy tấm ảnh thôi.”

“Không có lý nào, nếu như chỉ có ảnh chụp, vì sao lúc vào thì anh đi bình thường, lúc ra thì nằm thẳng cẳng như vậy?” Tiết Dương cau mày, gặng hỏi.

Tôi hơi khựng lại: “Tôi cũng không biết, nhưng lúc trở ra, đầu tôi đau như búa bổ.”

“Quên đi, quên đi, hỏi anh thà hỏi đầu gối còn hơn! Mình nói về vấn đề dưỡng quỷ đi, anh còn chưa thả con quỷ huyền cấp của anh ra cho tôi xem đấy!” Tiết Dương nói.

Tôi cũng nhớ ra, tinh thần lập tức hăng hái. Hai chúng tôi sửa sang lại trận thế bày lúc nãy, sau đó háo hức lấy cái trống nhỏ ra.

Lúc này Tiết Dương bắt đầu giảng giải cho tôi về chuyện dưỡng quỷ. Cậu ta nói, dưỡng quỷ đúng phương pháp, thì quỷ sẽ không thể gây thương tổn cho chủ, nhưng muốn nó nghe lời, phải dựa vào bản lĩnh riêng của mỗi người, nếu bản lĩnh của anh cao, thì cứ chơi tới cùng là được, nhưng nếu tu vi của anh thấp hơn bản lĩnh của quỷ, thì phải biết cách mới được.

Bước thứ nhất, cần phải chuẩn bị huyết thực. Cái gọi là huyết thực, chính là chủ nhân dùng máu của mình để lấy lòng quỷ, như vậy quỷ sẽ nghe lời, nhưng việc này cũng có mặt trái của nó, người phải dựa vào huyết thực để khiến quỷ nghe lời, sớm muộn gì thân thể cũng không chịu nổi, cho nên cần phải làm được bước thứ hai.

Bước thứ hai là hóa giải sự tàn ác của quỷ. Khi một con quỷ trở thành ác quỷ, cho thấy lúc còn sống, nó đã phải chịu nhiều oan khuất, chỉ cần cởi bỏ chấp niệm trong lòng nó, nói cách khác là cảm hóa ác quỷ, thì đương nhiên sẽ thu phục được nó. Nhưng để làm được như vậy rất khó, về cơ bản, mười người dưỡng quỷ, thì tới chín người không làm được. Bởi vậy, có thể nói dưỡng quỷ là một thứ tà môn ngoại đạo, vì người có tu vi cao trấn áp được quỷ thì hoàn toàn không lo, nhưng người có tu vi thấp, sẽ rất dễ bị phản tác dụng. Bởi vì không đủ năng lực để hoàn toàn khống chế một con quỷ, muốn khống chế nó, thì nhất định phải rất nỗ lực.

Vừa nghe vậy, tôi ngẩn ra, vội hỏi: “Con quỷ kia có thể làm được gì?”

“Có thể làm được rất nhiều việc.” Tiết Dương cười cười: “Làm ra tiền, trừ tà, loại trừ kẻ chống đối, giết người phóng hỏa… Nói chung là không có gì là làm không được!”

Tôi vừa nghe xong đã hiểu ra, thảo nào trên báo đưa tin, có nữ diễn viên ngôi sao nuôi tiểu quỷ, được gả vào nhà giàu có, trước đây tôi tưởng là tin đồn vu vơ, bây giờ mới thấy, có vẻ không phải đều là chuyện phiếm, nói không chừng đúng là nuôi tiểu quỷ thật, tôi bày tỏ nghi hoặc của mình cho Tiết Dương nghe.

Nghe xong, cậu ta đáp, đó không phải là dưỡng quỷ, mà chỉ là một biến thể của nó. Thứ người ta nuôi là búp bê Ku Man Thong, được đưa từ Thái Lan tới, nhiều người không hiểu, nên lẫn lộn nó với dưỡng quỷ, thật ra dưỡng quỷ cao thâm và phức tạp hơn nuôi Ku Man Thong nhiều.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi cảm thấy đặc biệt hứng thú với chuyện ma quỷ này, vì thế nghe Tiết Dương nói như vậy, trong lòng càng hứng thú với việc dưỡng quỷ.

“Được rồi, lần đầu tiên triệu hồi ra, nhất định phải cho quỷ huyết thực, anh chuẩn bị một chút đi.” Tiết Dương nói.

Tôi gật đầu, không hiểu sao, trong lòng cảm thấy hơi bất an.

Tôi thực hiện mọi việc một cách cẩn thận theo hướng dẫn của Tiết Dương. Rất nhanh sau đó, tôi nhìn thấy nữ quỷ xinh đẹp trong núi trước kia. Có lẽ do lúc này là ban ngày, tôi nhìn thấy rõ ràng hơn so với lúc ở trên núi, trông cô ta đẹp hơn, thậm chí có thể nói, cô ta còn đẹp hơn cô diễn viên ngôi sao đang lên nhưng có khuôn mặt phẫu thuật thẩm mỹ trong bộ phim PS, I love You. Tiết Dương nhìn đến sững sờ.

“Đậu xanh rau má, nữ quỷ của anh quá đẹp! Hoàn toàn có thể cho cô ta một thân thể để mượn xác hoàn hồn, làm nên câu chuyện tình giữa người và quỷ đó nha!” Tiết Dương kích động nói, rồi đưa cho tôi một con dao. Tôi ngạc nhiên, hỏi cậu ta muốn làm gì? Cậu ta nói để lát nữa cắt ngón tay cho quỷ uống máu.

Tôi đang chuẩn bị cắt ngón tay, nữ quỷ xinh đẹp kia lại liếc nhìn tôi. Tôi cảm giác cả người lạnh như băng, đứng yên không dám động đậy, sau đó, cô ta liền cúi xuống cởi quần tôi ra.

Thấy cảnh đó, Tiết Dương trợn mắt há mồm, vẻ rất khiếp sợ!

Tôi cũng đờ người, nhớ tới chuyện xảy ra trước đó ở sườn núi, cũng há hốc mồm, mặc cho nữ quỷ xinh đẹp kia ngồi xổm xuống, khuôn mặt xinh đẹp từ từ áp sát vào thân dưới của tôi.

Tiết Dương nuốt một ngụm nước bọt, đứng nhìn quá trình đó diễn ra với vẻ mặt vô cùng khó tả.

Còn tôi thì ngơ ngác nhìn nữ quỷ lau khóe miệng, rồi chui vào trong trống nhỏ.

Tôi cúi xuống nhìn phần dưới đang không hề có cảm giác của mình, lại quay sang nhìn khuôn mặt đầy vẻ khiếp sợ của Tiết Dương.

Cảm giác của tôi lúc này là, ‘đắng lòng’…