Dị Độ Hoang Trần

Chương 5. Dây rốn cộng sinh

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ngô Ngân cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên. Hắn không nói gì, chỉ liều mạng nắm chặt lấy nguyên u.

- Ngươi tưởng im lặng là ta không trị được ngươi sao? Ta là kẻ thống trị nơi này, các ngươi chỉ là con rối mua vui cho ta. Lập ra luật cấm cất tiếng, chẳng qua là một trò chơi nhàm chán thôi.

Giọng nói của bé gái cộng sinh lại biến đổi, trở nên ngang ngược, bệnh hoạn như một thiếu nữ nổi loạn.

Ngô Ngân nhíu chặt mày, hắn không thể không lo lắng, bởi vì từ khi đặt chân đến đây, tất cả những gì hắn cảm nhận được đều nói lên một điều: Đây tuyệt đối không phải trò chơi giả lập thế giới ảo đơn giản!

Mọi thứ quá chân thực, chân thực đến mức mọi giác quan của cơ thể đều được nâng lên một tầm cao mới, rõ ràng hơn, sống động hơn, kích thích hơn!

- Vẫn không chịu mở miệng sao? Vậy thì tiếp theo đây, ngươi chỉ có thể phát ra những tiếng kêu thảm thiết nhất mà thôi!

Giọng nói của cô gái cộng sinh trở nên lạnh lẽo tột cùng, không còn chút cảm xúc nào của sinh vật.

Rễ cây dưới làn váy từ từ vươn tới, lúc này, Ngô Ngân có thể nhìn rõ ràng phần đầu của rễ cây ấy, vậy mà lại có đầy những chiếc răng nhọn hoắt li ti. Thứ này mà đâm vào người thì e rằng đến tận xương tủy cũng bị hút cạn!

Ngô Ngân nghiến chặt răng, vẫn không hé nửa lời!

- U oa!!!

Đúng lúc này, tiếng kêu thê lương đến rợn người vang lên!

Vẫn là nhờ ánh sáng chiếu ngược của tia chớp đen, Ngô Ngân nhìn thấy một bóng ma dữ tợn, lực lưỡng lao nhanh về phía quảng trường. Nó dùng cặp vuốt như lưỡi hái khổng lồ chém về phía rễ cây đang vươn tới Ngô Ngân!

Ả quái vật cộng sinh phản ứng rất nhanh, lập tức thu rễ cây về.

Sau đó, ả trừng mắt nhìn con quỷ gớm ghiếc kia!

- Hình như mày chưa xác định rõ vị trí của mình rồi!

Ả quái vật cộng sinh dùng giọng lạnh lùng, già dặn nói:

- Tao đã hứa với mày, âm thanh do mày tạo ra, lời nói do taa thốt ra. Nhưng đã là luật do tao đặt ra, tao có thể thay đổi bất cứ lúc nào!

- U oa!!!

Con quỷ chặt đầu rõ ràng không phục, nó quay về phía ả quái vật cộng sinh, gầm lên cảnh cáo.

Nội chiến rồi!

Ngô Ngân đứng bên cạnh thầm mừng rỡ.

Quả nhiên như hắn đoán, ả quái vật cộng sinh và con quái vật chặt đầu không hề hòa thuận như vẻ bề ngoài!

Nhìn kỹ lại con ác quỷ chặt đầu, hắn bỗng nhận ra nó vẫn còn giữ được nét quyến rũ của một người phụ nữ.

Nhân lúc chúng đánh nhau, Ngô Ngân men theo ánh chớp lóe sáng, lùi dần về phía sau.

Phía sau là vách núi dựng đứng, tuy không có cơ hội nhìn xuống dưới xem là vực sâu thăm thẳm hay dòng sông chảy xiết, nhưng địa hình thế này thường là lối thoát hiểm kinh điển...

Vách núi, thung lũng... chẳng phải là khung cảnh quen thuộc trong những màn chạy trốn nghẹt thở hay sao?

Cầu trời, dưới vực sâu nhất định phải là dòng sông!!!

- Được lắm, mày tới đây cũng tốt. Tao đang muốn đổi một “cộng sự” khác, tao thấy hắn rất thông minh, thích hợp làm “ghế dựa da người” cho tao hơn là mày!

Ả quái vật cộng sinh cười khẩy, sau đó bất ngờ tấn công con quỷ chặt đầu!

Ngô Ngân nghe vậy, không khỏi sững sờ!

Con quỷ chặt đầu là do người biến thành???

Là kiệt tác của ả đàn bà này sao??

Ả ta còn muốn biến mình thành con quỷ xấu xí dị hợm đó, rồi cưỡi lên lưng mình sao??

Thật biến thái!

Mau mau tự triệt tiêu lẫn nhau đi!

“Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!!!”

Con quỷ chặt đầu vung vẩy cặp kéo khổng lồ trong tay, cố gắng cắt đứt rễ cây của ả ác quỷ cộng sinh.

Nhưng những rễ cây này khi di chuyển thì mềm mại như xúc tu bạch tuộc, lúc tấn công lại cứng như ống thép, sức mạnh kinh người của con quỷ chặt đầu cũng không thể nào chặt đứt được!!

Đúng là “hai tay sao địch nổi tám tay”, rễ cây dưới làn váy của ả ác quỷ cộng sinh đồng thời vươn ra, bốn cái đánh vào phần thân trên của con quỷ chặt đầu, bốn cái còn lại trói chặt lấy phần thân dưới của nó!

Chẳng mấy chốc, hai chân của con quỷ chặt đầu đã bị trói chặt, hai cánh tay cầm vũ khí cũng khó lòng chống đỡ nổi những rễ cây cứng như sắt thép đang quật tới tấp trước mặt!

- U oa!!!

Con quỷ gầm lên giận dữ, điên cuồng chém loạn xạ, cuối cùng cũng chặt đứt được vài rễ cây!!

Máu màu xanh lục bắn tung tóe, ả quái vật cộng sinh tái mặt, gầm lên giận dữ. Ả chỉ chừa lại hai rễ cây để giữ vững cơ thể, còn lại tất cả đều được tung ra!

Những rễ cây mới gia nhập trận chiến nhanh chóng trói chặt lấy cánh tay của con quỷ chặt đầu, khiến nó không thể động đậy!

“Phập! Phập! Phập!”

Từng rễ cây một đâm thẳng vào cơ thể con quỷ với sức mạnh khủng khiếp, một cái rễ trong số đó thậm chí còn đâm thẳng vào trán, xuyên qua hộp sọ, đâm thẳng vào não!

Vô số rễ cây đồng thời ngọ nguậy, điên cuồng hút lấy tinh túy trong cơ thể con quỷ chặt đầu!

Trong suốt quá trình này, con quỷ chặt đầu vẫn không ngừng giãy giụa, trong lúc hấp hối, nó cuối cùng cũng đã chém đứt được hơn một nửa số rễ cây!

Mặt đất loang lổ chất lỏng màu xanh lục, dường như chỉ cần thêm chút xíu nữa, con quỷ chặt đầu thực sự có thể chặt đứt toàn bộ rễ cây của ả ác quỷ cộng sinh...

Đáng tiếc, cơ thể của con quỷ chặt đầu cuối cùng cũng khô quắt lại, cái đầu của nó thì bị hút cạn trong nháy mắt!

Con quỷ chặt đầu đã chết.

Ngô Ngân đã sớm lui đến mép vực, chỉ cần bước thêm vài bước nữa là có thể nhảy xuống.

Thế nhưng hai cái rễ cây còn lại của ả ác quỷ cộng sinh lại không hề nhàn rỗi, không biết từ lúc nào, chúng đã bay đến chân Ngô Ngân, quấn chặt lấy bắp chân của hắn!

- Muốn chạy sao??

Ả ác quỷ cộng sinh chậm rãi quay đầu lại, do bị thương nặng, ngũ quan của ả đều chảy ra máu xanh lục.

- Nó đã chết rồi, sau này ngươi sẽ thay thế công việc của nó.

Ngô Ngân không nói gì, chỉ giơ ngón tay giữa lên.

Ả ác quỷ cộng sinh tức giận, nhưng vẫn phát ra tiếng cười chói tai.

Ả lê cái thân tàn ma dại, chậm rãi bước về phía Ngô Ngân, tiến đến mép vực!

- Quá trình “cải tạo”, anh sẽ tận hưởng hơn nó nhiều, bởi vì anh hoàn hảo hơn nó, em cũng thích anh hơn. À phải rồi, chúng ta có thể “cộng sinh vĩnh cửu”, tuy hai mà một, bên nhau trọn đời trọn kiếp!

Con nhãi ác quỷ cộng sinh lại phát ra giọng nói ngọt ngào, non nớt.

Vừa dứt lời, lại có thêm một rễ cây mảnh mai xuất hiện dưới làn váy nhuốm máu của ả ta. Rễ cây này rõ ràng là đặc biệt hơn, giống như nhụy hoa, mềm mại yếu ớt, còn tỏa ra ánh sáng đỏ hồng vô cùng đẹp mắt!

- Đừng sợ, đây là “dây rốn” của em, rất dịu dàng.

Giọng nói của bé gái cộng sinh lại thay đổi lần nữa, như một người chị cả dịu dàng, tràn đầy tình mẫu tử.

Đồng tử của Ngô Ngân co rút lại, lúc này, hắn nhận ra điểm yếu của ả ác quỷ chính là nhụy hoa màu đỏ hồng này. Rất có thể, chỉ cần chặt đứt nhụy hoa này, hắn hoàn toàn có thể giết chết ả ác quỷ cộng sinh này!

Tuy nhiên, trên tay Ngô Ngân không có bất kỳ vũ khí nào, rễ cây ở bắp chân lại bắt đầu bò lên người hắn, hắn hoàn toàn không có khả năng phản kháng!

Nỗi sợ hãi thấu đến tận sâu tâm hồn này rất kỳ lạ...

Là cảm giác mình thực sự sẽ chết ở đây!

Không đúng!

Cái thế giới ảo dị biệt này tuyệt đối có gì đó không đúng!!!

Dự cảm mãnh liệt về cái chết khiến máu toàn thân hắn sôi sục, lại khiến hắn không còn sợ hãi nữa, mà bắt đầu tập trung ánh mắt vào “dây rốn” màu đỏ hồng đang ở gần trong gang tấc!

Vũ khí duy nhất trong tay hắn, chỉ còn lại nguyên u!

Ngô Ngân giơ cao nguyên u trong tay, cố tình chờ đợi một lúc, sau đó, hắn dồn toàn bộ sức lực, hung hăng đập mạnh vào “cuống rốn” màu đỏ hồng!!!

Cũng chính trong khoảnh khắc sống chết đó, trên vách núi, một tia chớp đen dài và mảnh bất ngờ giáng xuống, ngay lập tức tách đôi bầu trời phía trên Ngô Ngân...

Tia chớp đen này cũng kỳ dị không kém, Ngô Ngân thậm chí còn liếc thấy tia chớp đen ấy như hóa thành một con rồng đen bí ẩn, há miệng cắn xé nguyên u trong tay hắn!

“Nghĩa phụ” tia chớp... hóa ra cũng là kẻ săn mồi sao?????

Trong lòng, Ngô Ngân vô cùng chấn động.

Nhưng hắn lại không hề dừng động tác trên tay, đã cầm nguyên u đập mạnh vào “dây rốn” màu đỏ hồng!

- Ầm!!!!

Thị trấn chìm vào bóng tối, ánh sáng rọi ngược của tia chớp phác họa ba bóng hình trên vách núi!

Cuống rốn cộng sinh,

Cánh tay của Ngô Ngân,

Rồng đen tia chớp!

Ngay sau đó, trong ánh sáng rọi ngược, ba bóng hình này lại hòa làm một thể một cách kỳ diệu: Ngô Ngân đang cầm nguyên u thì bất động tại chỗ, giữ nguyên tư thế như nắm chặt tia chớp!!

Một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện, tia chớp đen chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, trên màn sương mù bao phủ thị trấn, vô số tia chớp đen che lấp cả bầu trời, mà những tia sét này đều được phóng ra từ một vật thể hình thanh kiếm cắm ngược trên bầu trời...

Dường như có một mối liên kết nào đó, dây rốn màu đỏ hồng của ả quái vật cộng sinh lại xuyên qua người Ngô Ngân, men theo tia chớp đang “kiếm ăn” có hình thù con rồng đen, nhanh chóng phản phệ ngược lên bầu trời, buộc chặt vào vật thể hình thanh kiếm, giống như một sợi dây diều màu đỏ vậy!

Cảm nhận được một sự xâm thực nào đó, vật thể hình thanh kiếm cắm ngược trên bầu trời bỗng phóng ra những tia sét đen khủng khiếp hơn.

Thế là sấm sét như mưa sa, giáng xuống thị trấn.

Trong nháy mắt, tất cả nhà cửa bị san phẳng, trong nháy mắt, tất cả sinh mạng hóa thành tro bụi!!

Trên vách núi, ả quái vật cộng sinh cũng không thể thoát khỏi số phận!

Ả nhìn lên bầu trời với vẻ mặt không thể tin được, như đang chiêm ngưỡng một phép màu thần thánh, vừa sợ hãi vừa sùng bái!

Thế nhưng, điều đó vẫn không thể thay đổi được kết cục tan thành mây khói của ả, tia sét đen đã biến ả thành tro bụi bay trong gió.

Ả ta chẳng còn lại gì, chỉ còn duy nhất “dây rốn” màu đỏ hồng!

Dây rốn cộng sinh này tách khỏi người ả, như một con giun ký sinh, nhanh chóng quấn lấy cánh tay Ngô Ngân!

Trong khi đó, Ngô Ngân đang nắm chặt nguyên u, nguyên u lại câu lấy tia chớp hình rồng đen, đầu kia của tia chớp rồng đen chính là vật thể hình thanh kiếm, cuối cùng đều bị nhụy hoa cộng sinh này quấn lấy!

Tia sét đen hủy diệt tất cả, chỉ có Ngô Ngân là may mắn sống sót.

Có một khoảnh khắc, Ngô Ngân cảm giác linh hồn mình lìa khỏi xác, bay lên bầu trời, hòa làm một thể với vật thể hình thanh kiếm, sau khi liếc nhìn toàn cảnh đường chân trời tuyệt đẹp, hắn lại nhanh chóng trở về cơ thể...

Tĩnh lặng!

Thị trấn, rừng mưa, bầu trời đều tĩnh lặng đến đáng sợ!

Sau khi mất đi ý thức một lúc, giác quan của Ngô Ngân dần dần hồi phục.

Thị giác, thính giác, khứu giác, xúc giác, bao gồm cả vị giác khi vô tình nuốt phải tro bụi!

Nhưng cảm giác mãnh liệt nhất vẫn là ở tay phải của hắn, cảm giác nóng rát lan từ lòng bàn tay đến cổ tay, rồi từ cổ tay đến khuỷu tay, sau đó lan ra cả cánh tay, cuối cùng kinh khủng hơn là chui thẳng vào ngực trái, đến tận tim!

Trái tim nóng rực!!!

Như có ngọn lửa đang thiêu đốt!

Tim đập vô cùng dữ dội, vượt quá nhịp tim của người bình thường, tăng vọt lên đến hàng nghìn nhịp mỗi giây!

Cả người Ngô Ngân đỏ rực như ngọc mã não, các mạch máu dày đặc trong cơ thể, theo nhịp tim, cũng biến thành lò lửa cũng đang tiến hành một cuộc tẩy rửa dữ dội!