Dị Độ Hoang Trần

Chương 4. Tia chớp như “nghĩa phụ”

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Trên quảng trường này, hình như có một nghi lễ cổ xưa tà ác nào đó đang được tiến hành bằng chính những mảnh xương kia.” Hắn tự nhủ.

“Không biết có bao nhiêu sinh mạng bị tàn sát, linh hồn bị tôi luyện suốt bao nhiêu năm tháng, cuối cùng một viên nguyên u mới được tạo ra!”

Dù sao đi nữa, có một điều chắc chắn: Đây chính là mục tiêu của hắn!

Hắn có thể băng qua quảng trường, đi thẳng đến đó và lấy nó.

Thế nhưng, mặt đất đầy rẫy những mảnh xương, chỉ cần gió thổi qua cũng đủ khiến chúng va chạm vào nhau tạo ra những tiếng “lộc cộc” khe khẽ, chứ đừng nói đến việc giẫm chân lên đó.

Chắc chắn sẽ kinh động đến con ác quỷ kia và bị nó tước mạng!

Làm sao để lấy được nó đây?

Quảng trường trước mặt không lớn, nhưng lại không có chỗ nào để đặt chân.

Nhặt từng mảnh xương một mà không gây ra tiếng động, cách này có vẻ khả thi.

Nhưng những mảnh xương này không chỉ trải đều thành một lớp mỏng, có những chỗ khá dày, nếu nhặt từng mảnh một thì không biết phải mất bao lâu.

Với tốc độ giết người của con quái vật cộng sinh kia, có lẽ hắn còn chưa kịp dọn xong một con đường thì nó đã lấp đầy mặt đất bằng những cái xác mới!

“Ầm ầm ầm ~”

Tia chớp trắng nhạt xen lẫn sắc đen kịt lại xé toạc bầu trời đêm, ánh điện lóe lên rất gần thị trấn, khiến những cánh cửa sổ ọp ẹp rung lên bần bật...

Hắn nhắm mắt lại trong giây lát.

Mọi thứ ở đây không chỉ chân thực, mà còn khiến từng giác quan của hắn căng như dây đàn.

Mấy giờ đồng hồ đến đây dường như dài hơn cả cuộc đời hắn.

Ngô Ngân đã từng nghĩ đến việc rút lui, nhất là sau khi chứng kiến cảnh tượng con nữ quỷ kia hút tủy người sống. Bản năng sinh tồn đã chiếm lấy tâm trí Ngô Ngân, khiến hắn chỉ muốn trốn khỏi thị trấn đáng sợ này, thậm chí là thoát khỏi thế giới ảo này ngay lập tức.

Tuy vậy, không hiểu sao, mỗi khi nghĩ đến tương lai mờ mịt của gia đình, hắn lại không cam tâm. Thiên tai trong thế giới thực sớm muộn gì cũng sẽ ập đến với hắn và gia đình. Thay vì đến lúc đó mới hối hận, tại sao không liều mình một phen trong thế giới mới chưa biết này!

Ngô Ngân bước về phía trước.

Hắn bước vào quảng trường ngập tràn “bụi xương”.

Bên ngoài quảng trường, có những người khác cũng đang lặng lẽ di chuyển, trước đây, họ cũng như vậy, lang thang vô định trong thị trấn tuyệt vọng này, như những linh hồn lạc lõng mất đi thể xác.

Họ nhìn thấy Ngô Ngân đang tiến lại gần quảng trường cấm kỵ, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào kẻ dường như không chịu nổi áp lực tinh thần mà lựa chọn tự sát này.

Áp lực tinh thần và sự kìm nén cảm xúc lâu ngày có thể khiến con người ta phát điên. Quả thực, trong thị trấn, từng có mấy người cuối cùng không chịu nổi mà cố tình gào thét, thu hút con ác quỷ chặt đầu, để nó cho mình một cái kết thống khoái.

Và hành động của Ngô Ngân lúc này, trong mắt những người khác trong thị trấn, cũng là như vậy.

Đối với họ, Ngô Ngân không chỉ phát điên, mà tinh thần còn đã sụp đổ hoàn toàn, cho dù muốn chết, tại sao lại chọn chết ở quảng trường này! Linh hồn cũng không được an nghỉ!

Trong thị trấn, có một số người tốt bụng cố gắng đến khuyên can.

Nhưng hắn đã giơ chân lên!

Phía trước là sỏi đá lẫn xương, những thứ này trải đầy đất, dù hắn bước nhẹ nhàng đến mấy cũng sẽ gây ra tiếng động. Phải biết rằng, con ác quỷ kia thậm chí có thể nghe thấy cả nhịp tim đập nhanh hơn bình thường.

Bàn chân lơ lửng không hạ xuống ngay lập tức, hắn nhìn lên bầu trời.

Bỗng nhiên, ánh sáng trắng lóe lên!

Tia chớp xẹt ngang bầu trời, những đám mây đen kịt như những dãy núi phản chiếu, ép xuống không gian nhỏ hẹp trên mặt đất.

Tròng mắt của hắn phản chiếu tia chớp, bàn chân cũng đáp xuống!

Giẫm lên lớp sỏi xương!

“Rắc rắc ~”

Hắn có thể nghe rõ ràng âm thanh phát ra khi mình giẫm lên xương.

Với âm lượng cỡ này, con quỷ chặt đầu kia tuyệt đối có thể nghe thấy, không khác gì giẫm lên mảnh thủy tinh vỡ!

Những người khác trong thị trấn nhìn chằm chằm vào Ngô Ngân, họ biết rằng, chỉ một giây nữa thôi, con ác quỷ kia sẽ xuất hiện sau lưng hắn, và sau đó, lại một cái đầu đầy máu nữa lăn lông lốc trên mặt đất!

Thời gian trôi qua từng giây, từng giây...

Mọi người đều nín thở, hắn cũng không ngoại lệ!

Nhưng sau mười mấy giây, con quỷ chặt đầu kia vẫn không xuất hiện!

Sau khoảng thời gian nín thở dài đằng đẵng, cuối cùng, Ngô Ngân cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn từ từ quay đầu lại nhìn.

Sau đó, hắn lại nhìn xung quanh.

Xác định không có gì bất thường.

“Con quái vật kia thực sự không xuất hiện!!”

Trong lòng, hắn vô cùng kích động, suy đoán của bản thân là chính xác: quay luật không phải là hoàn toàn không thể phát ra âm thanh!!

Tiếng sấm!

Sự che chở duy nhất mà hắn tìm thấy chính là tiếng sấm.

Không phải là hoàn toàn không thể phát ra âm thanh, mà là khi bạn tạo ra âm thanh, phải có một thứ gì đó át đi âm thanh bạn phát ra.

Ban đầu, đây chỉ là một ý nghĩ lóe lên trong đầu Ngô Ngân, còn kết quả thực tế như thế nào thì hắn cũng không biết.

Hắn thừa nhận mình có phần mạo hiểm.

Nhưng hắn đã đúng!

“Nói cách khác, tiếp theo, mình chỉ cần đợi tiếng sấm vang lên rồi bước tiếp là có thể đi đến trung tâm quảng trường.”

Nội tâm của hắn tràn ngập niềm vui sướng tột độ.

Nguyên u!

Hắn có hy vọng giành được khoáng vật nguyên u này!

Chỉ cần tuân theo quy luật này mà tiến về phía trước!

“Ầm ầm ầm ~”

Đầu tiên là ánh sáng trắng lóe lên, tiếp theo là tiếng sấm ầm ầm vang dội khắp thị trấn.

Cũng ngay lúc tiếng sấm vang lên, hắn lại một lần nữa bước tiếp!

Một bước, giẫm lên lớp sỏi xương giòn tan.

Sỏi và xương va chạm, vẫn phát ra tiếng “lạo xạo”.

Đến tai hắn, âm thanh này đã vô cùng rõ ràng, vượt xa tần số sống chết kia.

Tuy nhiên, con ác quỷ chặt đầu vẫn không xuất hiện!

Điều này khiến hắn càng thêm vững tin.

Tiếng sấm kéo dài, lần này, hắn bước liền ba bước.

Sau khi xác định tiếng sấm đã xa dần, hắn lập tức đứng im như một pho tượng!

Trước đây, hắn không thích trời âm u, mưa gió, cũng không thích tiếng sấm sét.

Nhưng bây giờ, vẻ đẹp của ánh chớp lóe sáng khiến hắn không khỏi vui mừng khôn xiết!

“Ầm ầm ầm ~”

Một bước, rồi lại một bước, tiếng sấm kéo dài, có thể tiến thêm vài bước nữa!

“Ầm ầm!!”

Tiếng sấm ngắn ngủi vang lên, sau đó chỉ còn lại tiếng “ù ù” run rẩy của thị trấn.

Trong tình huống này, hắn chỉ có thể bước một bước.

Thị trấn chìm trong im lặng.

Chỉ có tiếng sấm rền vang.

Sự im lặng và tiếng ầm ầm, cùng với việc dừng lại và bước tiếp, cảnh tượng này giống như một vở kịch câm kỳ dị...

Ngô Ngân đang biểu diễn tác phẩm nghệ thuật sắp đặt độc đáo này cho tất cả những người đang sống trong thị trấn im lặng!

Càng ngày càng gần, nguyên u như đã ở ngay trước mắt!

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Ánh sáng trắng lại lóe lên, con rối gỗ là hắn cũng như sống dậy, chậm rãi bước về phía trước.

“Lạo xạo ~ lạo xạo ~~~~”

Một bước chân bước ra, đột nhiên, đống xương xung quanh đổ sập xuống như những quân cờ domino!!

Là đống xương!

Có bẫy!!

Đống xương bị hắn chạm vào đổ sập xuống, lan ra xung quanh, và quá trình sụp đổ này vẫn tiếp tục phát ra âm thanh!

“Lộc cộc lộc cộc ~~ lộc cộc ~~~~~~~~”

Mặt Ngô Ngân tái mét, trước đó, hắn đã cẩn thận kiểm tra lớp xương trên mặt đất, trông không khác gì lớp sỏi xương trải một hai lớp trước đó!

Điều khiến hắn không ngờ tới chính là, đây là một đống xương liền nhau, chỉ cần chạm vào một cái, xung quanh sẽ đổ sập!!

Âm thanh xương cốt lăn xuống vẫn rõ ràng như vậy, giống như một lỗ hổng bị mở ra trong kho thóc, âm thanh rõ ràng sẽ còn tiếp tục một lúc nữa.

Thế nhưng, tiếng sấm đã tắt!

Mình chết chắc rồi!!

Trong nháy mắt, hắn đã nghĩ thông suốt, dù thế nào cũng không được mở miệng nói chuyện, thà bị chặt đầu cho xong, chết một cách dứt khoát, còn hơn bị con nữ quỷ xinh đẹp kia hút cạn!

Đột nhiên, tia chớp lại xuất hiện, lằn chớp giăng kín bầu trời thị trấn!!

Điều kỳ lạ là, lần này, lằn chớp xé toạc bầu trời một nửa mang màu trắng xanh, một nửa mang màu đen hư ảo!

Theo lẽ thường, nếu tia chớp màu đen hư ảo thực sự tồn tại, thì mắt thường không thể nào nhìn thấy được, nhưng kỳ lạ thay, một nửa thị trấn được chiếu sáng như ban ngày, nửa còn lại lại như chìm vào vực sâu đen kịt!

“Ầm !!!!!!!!!!”

Tiếng sấm nổ vang trời, khiến cả thị trấn rung chuyển dữ dội!

Ánh chớp chiếu lên mặt hắn, ban đầu là vẻ mặt đờ đẫn và sợ hãi, sau đó, ngũ quan lại được lấp đầy bởi sự vui mừng như điên lẫn kích động!!

“Dù là tia chớp trắng hay tia chớp đen, đều là ‘nghĩa phụ’ của mình!!”

Nếu có thể, hắn muốn hôn lên tia chớp này!

Đây là người cha nuôi rất “gần gũi” với hắn.

Nó lại tiếp nối tiếng sấm sắp tắt, âm thanh chết chóc do hắn tạo ra cũng đồng thời bị che lấp!!

“Mình sống rồi!”

“Mình sống rồi!!”

“Ha ha ha, mình sống rồi!!”

“Ông trời đang giúp mình!!”

Xương cốt lăn xung quanh cũng cuối cùng dừng lại, không còn phát ra tiếng động nữa.

Chỉ còn vài bước nữa là đến nguyên u.

Hắn bước đi trong tiếng sấm chấn động màng nhĩ, lòng vô cùng kích động.

Dưới làn sóng âm thanh khổng lồ của tiếng sấm sét, hắn căn bản không cần phải rón rén, có thể sải bước như bình thường!

Liên tiếp năm bước lớn, cuối cùng hắn cũng đến được trung tâm quảng trường.

Hắn đưa tay ra.

Hắn nắm lấy viên nguyên u!

Nguyên u rõ ràng ẩn chứa năng lượng, một cảm giác tê dại truyền đến từ lòng bàn tay hắn.

Đây chính là khoáng vật khiến cả thế giới phát cuồng sao?

Hắn không biết nó hoạt động như thế nào, dù sao thì sau khi mang nó về, ít nhất hắn cũng có thể kiếm được mười vạn tệ!

“Soạt soạt soạt ~”

Chưa kịp vui mừng, Ngô Ngân đột nhiên nghe thấy tiếng động khe khẽ.

Hắn nhìn về phía lối vào quảng trường, sau đó, đồng tử co rút lại, cảm giác lạnh lẽo lập tức lan ra khắp người.

Cách đó ba mươi mét, có thứ gì đó đang bò trên lớp sỏi xương!

Hắn không nhìn thấy chúng, chỉ có thể phán đoán sơ bộ qua hình dạng và dấu vết đè lên lớp sỏi xương.

Giống như...

Giống như những con rắn độc đang bò về phía hắn!

“Xoẹt !!!!!!”

Đột nhiên, một tia chớp đen kịt xuất hiện bên ngoài vách đá, gần như dán sát vào lưng hắn đánh xuống khu vực dưới vực sâu!

Cùng lúc đó, mọi thứ xung quanh như chìm vào vực sâu đen kịt, chỉ có sinh vật sống được phủ một lớp ánh sáng!

Nhờ ánh sáng chiếu ngược của tia chớp đen, cuối cùng, Ngô Ngân cũng nhìn rõ hình dạng thật của con rắn độc - đó là một bé gái, nửa người dưới mọc đầy rễ cây đang ngọ nguậy!!

Lúc này, cô bé đang “tiến từng bước” về phía hắn một cách uyển chuyển, như một nữ diễn viên ba lê!

- Chúc mừng anh, anh trai, anh là người duy nhất trong thị trấn Tuyệt Âm lấy được kho báu!

Cô bé quái vật cộng sinh cất giọng nói ngọt ngào.