Dị Độ Hoang Trần

Chương 3. Quảng trường phơi xương

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ngô Ngân đứng chôn chân tại chỗ.

Hơi ấm từ đống lửa bên cạnh khiến cánh tay hắn hơi nóng ran, nhưng những nơi khác trên cơ thể thì lại lạnh toát!!

Con nhóc này cũng là quái vật!!

Hơn nữa còn cộng sinh với con quái vật cắt đầu!!

Nỗi sợ hãi sau khi thoát chết vừa nãy lại ùa về, trái tim hắn đập loạn xạ!

Thật sự quá phi lý!!

Chỗ này rốt cuộc là thế giới gì vậy?

Nếu như mình không thực sự biết ngôn ngữ ký hiệu, có khi nào con quái vật cộng sinh kia cũng sẽ không bỏ qua cho mình không?

Mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm cả người!!

Có phải mình chết chắc rồi không, bởi vì, con nhóc này có thể nhìn thấy mình, cũng biết mình là người sống, con bé có thể trực tiếp ra lệnh cho con quái vật cắt đầu kia lấy mạng mình!!

Nếu vậy, dù mình có vùng vẫy thế nào thì cũng vô ích!

Chẳng lẽ đây là ngõ cụt sao?

Ngô Ngân đứng im tại chỗ, chờ đợi phán quyết cuối cùng...

Nhưng điều kỳ lạ vẫn xảy ra.

Sau khi rễ cây bám lên lưng con quái vật, con nhóc kia chỉ “cưỡi” lên lưng nó rồi liếc nhìn Ngô Ngân một cách chán nản, với vẻ khinh thường, tiếp theo, con nhóc đó vỗ nhẹ vào con quái vật cắt đầu, ra hiệu cho nó rời đi.

Con quái vật cắt đầu không quay đầu lại, giống như một người cha đang cõng con gái trên lưng lúc hoàng hôn, đi về phía ngôi nhà của mình.

Lần này, cô bé và con quái vật không hề che giấu tung tích, cứ thế đi thẳng vào sâu trong thị trấn...

Mặc dù tận mắt chứng kiến bọn chúng thực sự rời đi, Ngô Ngân vẫn đứng im tại chỗ kinh hãi hồi lâu.

Nỗi sợ hãi lần này giống như việc hắn nuốt phải trứng rắn, không biết lúc nào chúng sẽ nở ra và chui vào nội tạng của mình.

Muốn bình tĩnh lại hoàn toàn là điều gần như không thể!

Nghỉ ngơi thật lâu,

Ngô Ngân biết rằng đứng im tại chỗ sẽ chẳng có ý nghĩa gì.

Hắn biết rõ mục đích mình đến đây.

Phải tiếp tục tiến về phía trước!

Hắn lại quan sát xung quanh.

Phía sau và hai bên là một khu rừng nhiệt đới rộng lớn, chỉ cần liếc mắt một cái là biết nơi này vô cùng hoang sơ, chắc chắn đầy rẫy nguy hiểm.

Còn phía trước là thị trấn kéo dài đến vách núi, nhìn dọc theo con đường trước mặt, hắn vẫn có thể bắt gặp một số người đang đi lang thang, như thể tất cả đều là những người vô gia cư...

Bên cạnh quán trọ ở đầu thị trấn có một chuồng ngựa.

Trong chuồng ngựa có một con ngựa, đôi mắt của nó đỏ ngầu, dường như nó nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ đang đến gần, tỏ ra vô cùng bất an.

Nó liên tục xoay cổ, hoảng loạn giơ vó giẫm đạp trên nền đất.

“Bộp!”

Dây cương bị nó giật đứt, sau khi thoát ra, con ngựa hoảng sợ lập tức chạy như bay ra khỏi thị trấn!

Nó phi nước đại, chạy trốn về phía rừng rậm.

Nhưng ngay khi bóng dáng của nó vừa khuất vào trong rừng, con ngựa này liền phát ra tiếng kêu thảm thiết!!

Ngô Ngân nhìn chằm chằm theo hướng con ngựa, chỉ trong nháy mắt, hắn nhìn thấy con ngựa biến thành một bộ xương khô!!

Mới một giây trước, con ngựa còn đang phi nước đại trên bãi cỏ, nhưng chỉ một giây sau, nó chỉ còn lại một bộ xương, cứ như thể vừa chui vào một cỗ máy lột da rút xương vậy…

Điều đáng sợ nhất là, bộ xương của con ngựa vẫn giữ nguyên tư thế chạy trốn, lao vào sâu trong rừng rậm, cho đến khi va phải một cây đại thụ, mới hoàn toàn vỡ vụn!

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, quá nhanh chóng, như thể chính nó cũng không kịp nhận ra da và máu thịt đã tách rời khỏi mình!

Những khúc xương trắng hếu không dính một giọt máu nằm rải rác trên bãi cỏ, khiến Ngô Ngân ở cách đó không xa run lẩy bẩy!

Trước đó, chỉ trong một khoảnh khắc, Ngô Ngân còn định đi vào rừng rậm!

Hóa ra, thứ đáng sợ không chỉ có con quái vật cộng sinh kia...

Điều kỳ lạ là, hắn thậm chí còn không nhìn thấy thứ gì đã lột da con ngựa!

Quá đáng sợ!

So với sự bí ẩn và tàn bạo trong rừng rậm, Ngô Ngân cảm thấy cô bé nửa người là rễ cây kia còn có phần dễ nhìn hơn.

Điều chỉnh lại tâm trạng, Ngô Ngân tiếp tục đi về phía thị trấn.

Thị trấn chỉ có một con phố chính hình chữ thập, còn lại đều là những con hẻm nhỏ.

Ngoại trừ các cửa hàng trên phố chính trông còn khá mới, thì các công trình kiến trúc ở những nơi khác đều đổ nát, hoang tàn.

Đâu đâu cũng có thể nhìn thấy rêu và dây leo mọc um tùm, đến nỗi, có những ngôi nhà còn “sống chung” với cây cối...

Tuy nhiên, cho dù thị trấn này có đổ nát, hỗn độn đến đâu, thì chỉ có một điểm đặc biệt thống nhất, đó là yên tĩnh!

Sự yên tĩnh này cực kỳ bất thường, không có tiếng côn trùng kêu, chim hót, ngay cả khi trong thị trấn có người đi lại thì bọn họ đều rón rén, sợ giẫm phải mảnh kính vỡ, hay làm rơi tấm biển hiệu đang đung đưa...

Có không ít người lang thang trong thị trấn, nhưng vì không thể phát ra âm thanh, nên về cơ bản, mọi người đều chỉ giao tiếp bằng ánh mắt.

Ngô Ngân không phân biệt được liệu họ có phải là người chơi bước vào thế giới ảo giống như mình, hay là người bản địa của thế giới ảo này.

Thị trấn không lớn, đi dạo một vòng cũng không mất quá nhiều thời gian.

“Leng keng leng keng ~”

Đột nhiên, có tiếng chuông gió vang lên từ trong một con hẻm.

Âm thanh này vốn dĩ rất đỗi bình thường, chỉ là những chiếc chuông gió treo trước nhà ai đó vang lên, nhưng ở thị trấn này, nó lại khiến người ta tim đập chân run!

Vừa hay, Ngô Ngân đang ở ngoài con hẻm.

Hắn nghe thấy rất rõ ràng!

Âm thanh này đương nhiên không phải do hắn tạo ra.

Như ma xui quỷ khiến, Ngô Ngân thò đầu ra, nhìn vào trong con hẻm!

Nhìn một cái, Ngô Ngân lập tức trông thấy một bóng dáng ma quái, nó đang dần dần hiện ra trên nền tường...

Nó không giống như là từ nơi khác dịch chuyển đến đây, mà giống như đã ẩn nấp dưới bức tường đã lâu, lạnh lùng chờ đợi con mồi mắc câu!

Trong góc khuất của con hẻm, một thanh niên mặc áo da đứng đó, dựa lưng sát vào tường.

Anh ta cầm một mảnh vỡ giống như kim cương trên tay, đang nhìn chằm chằm vào một sợi dây rất mảnh với ánh mắt kinh hoàng: đầu kia của sợi dây được buộc vào một chiếc chuông gió!

Ngô Ngân không biết mảnh vỡ giống như kim cương kia là thứ gì, nhưng hắn biết có người đã giẫm phải bẫy!!

Là cái bẫy do con quái vật cộng sinh kia giăng ra!!

Giống như bẫy chuột, trong mắt con quái vật cộng sinh, thanh niên mặc áo da này chẳng khác gì một con chuột bị kẹp đầu!

- He he, anh giả làm người lạc lối giỏi thật đấy, vậy mà lại ở lại địa bàn của tôi cả tháng trời...

Con nhóc quái vật cười nói.

Thanh niên mặc áo da không dám lên tiếng, có thể thấy, khát vọng sống sót vẫn còn le lói từ trong ánh mắt của anh ta.

- Đáng tiếc nha, cuối cùng vẫn không chịu nổi cám dỗ của mảnh vỡ tinh thể nhỏ bé này, anh không dám trộm nguyên u ở giữa quảng trường mà lại đi nhắm vào mảnh vỡ…

Cô gái quái vật tiếp tục nói.

- Đừng... đừng giết tôi!! Cô muốn tôi làm gì tôi cũng đồng ý!!

Đột nhiên, thanh niên mặc áo da lên tiếng, dáng vẻ hèn mọn và hoảng sợ kia khiến anh ta hoàn toàn không giống một “người chơi”.

- Ôi chao, anh nói chuyện rồi, vậy thì tốt quá!!

Con nhóc quái vật đột nhiên trở nên phấn khích.

Nghe vậy, thanh niên mặc áo da bỗng nhiên nhận ra được điều gì đó, cả người run lên bần bật!

Lúc này, trong đôi mắt của anh ta không còn là khát vọng sống sót nữa, mà là nỗi sợ hãi như thể cơn ác mộng chỉ mới bắt đầu!

- Gã ta là của tao.

Cô gái quái vật nói.

Con quái vật cắt đầu thu móng vuốt lại, cô gái quái vật lại đột nhiên duỗi bộ rễ cây dưới váy ra, những chiếc rễ cây này hung hăng đâm vào cơ thể thanh niên mặc áo da!

Không phải xuyên thủng hoàn toàn, mà giống như những ống hút lớn, có thể nhìn thấy rõ, những chiếc rễ cây đang nhanh chóng khuấy động!

Hút máu và tủy xương!!

Đứng trước cửa con hẻm, Ngô Ngân chứng kiến thanh niên mặc áo da đang khô héo đi với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Trong quá trình khô héo, thanh niên nọ vẫn hoàn toàn tỉnh táo, sự đau đớn và vùng vẫy trên khuôn mặt của anh ta là thứ mà Ngô Ngân chưa từng thấy trong đời...

Trong phút chốc, sống lưng Ngô Ngân lạnh toát, hắn có thể tưởng tượng, nếu vừa rồi bản thân mà nói chuyện với con nhãi kia, thì hình phạt rút cạn sinh lực này sẽ giáng xuống người mình!

Cảnh tượng này thực sự quá kinh khủng.

Ngô Ngân lo lắng nhịp tim của mình lại tăng vọt, hắn vội vàng rời khỏi hiện trường đẫm máu này.

“Ầm ầm ~”

Một tiếng sấm rền trầm đục vang lên trên bầu trời, khiến bầu không khí vốn đã âm u càng thêm ngột ngạt, nặng nề.

Ngô Ngân cần một chút thời gian để trấn an bản thân.

Đến nỗi, hắn còn có phần hoang mang lẫn nghi ngờ.

Thanh niên kia chắc hẳn cũng giống như hắn, là người bước vào thế giới ảo, đang tìm kiếm vận may, đang tìm kiếm nguyên u gì đó.

Đáng lẽ ra, anh ta hẳn cũng phải biết tất cả những chuyện xảy ra ở đây đều là hư ảo, thế nhưng tại sao trước khi chết, biểu hiện của anh ta lại không hề có dấu hiệu nào cho thấy điều đó.

Trong thế giới thực, khi một người bước vào một ngôi nhà ma và cũng bị dọa đến mức suy sụp, thì anh ta hoàn toàn có thể hét lên rằng, tôi không chơi nữa, tôi không muốn chơi nữa!

Thế nhưng, thanh niên mặc áo da kia lại không hề làm vậy...

“Ầm ầm ầm ~”

Lại một tia sét trắng xóa và chói mắt giáng xuống, chiếu sáng thị trấn đang ngày càng âm u này.

Không biết tự lúc nào, Ngô Ngân đã đi đến vách núi nằm ở cuối thị trấn, khu vực kéo dài ra phía ngoài tầng đứt gẫy được sử dụng làm quảng trường của thị trấn, nơi trước đây hẳn cũng được dùng làm nơi tụ họp, buôn bán.

Lúc này, quảng trường trên vách núi vô cùng trống trải, không có bất kỳ gian hàng nào, cũng không có bất kỳ đồ trang trí nào, chỉ có lúa mì trải đầy đất!

Điều kỳ lạ là, tại sao lại có người phơi lúa mì ở quảng trường trên vách núi này?

“Ầm ầm!!”

Lại một tia chớp xé toạc bầu trời đầy mây phía trên vách đá, nhờ ánh sáng của tia chớp, Ngô Ngân mới nhìn rõ thứ trải đầy quảng trường rốt cuộc là gì!

Là xương!

Là xương người trải đầy khắp quảng trường trên vách đá!!

Chúng bị nghiền nát thành những hạt nhỏ như hạt lúa mì!!!

Trước đây, ở nông thôn, hắn thường xuyên nhìn thấy các bác nông dân phơi lúa mì trên sân rộng, cả sân vàng ruộm trông rất đẹp mắt, rất sung túc...

Nhưng khi lúa mì biến thành xương cốt, thì cảm giác kinh dị này thật sự là sởn gai ốc!

Trời ạ, rốt cuộc con quái vật cộng sinh kia đã giết bao nhiêu người, xương cốt bị nghiền nát mà có thể trải đầy cả một quảng trường!

Hơn nữa, con nhóc độc ác kia biến thái đến mức nào mà lại vứt tất cả những người bị giết lên quảng trường, chẳng lẽ đối với nó, chuyện này cũng giống như việc những người nông dân phơi lúa mì, để có được cảm giác thỏa mãn sao?

Trong lúc kinh hãi, ánh mắt của Ngô Ngân lại bị thứ gì đó ở đầu kia quảng trường thu hút.

Ở vị trí gần vách núi có một bệ thờ, trên bệ thờ, có một thứ phát ra ánh sáng đang lơ lửng – lửa trơi!

Đốm sáng kỳ dị này giống như một ngọn lửa đặc biệt, lại giống như một viên ngọc trai, khiến người ta không phân biệt được rốt cuộc nó là thể khí, thể lỏng hay thể rắn.

Trong khi đó, ánh sáng mà nó tỏa ra cũng xanh biếc như mã não vậy, đẹp mê hồn!