Dị Độ Hoang Trần

Chương 2. Suỵt! Đừng lên tiếng

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

...

Như thể linh hồn xuyên không đến một thế giới khác.

Yên tĩnh!

Sự yên tĩnh đến tột cùng!

Khung cảnh hiện ra trước mắt hắn rõ ràng là một khu rừng nhiệt đới, trong tầm mắt còn có một thị trấn kéo dài đến một vách núi, thế nhưng, Ngô Ngân lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Không có tiếng côn trùng kêu, không có tiếng chim hót, khu rừng nhiệt đới phía sau và thị trấn bên vách núi phía trước cũng yên tĩnh đến đáng sợ, điều này khiến Ngô Ngân, người vừa bước vào thế giới này, cảm thấy vô cùng kỳ quái!

Ngô Ngân quan sát xung quanh, hắn đang ở trong một ngôi nhà gạch đổ nát bốn phía, cách thị trấn không xa.

Giữa ngôi nhà gạch có một đống lửa.

Bên cạnh, có hai người.

Họ trông như những kẻ lang thang đang sưởi ấm bên đống lửa, khi nhìn thấy Ngô Ngân tỉnh dậy, cả hai đồng thời nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ.

Ngô Ngân cảm thấy bầu không khí hơi kỳ quái, định bước về phía trước, đột nhiên, cô bé bẩn thỉu bên cạnh làm động tác dừng lại, đồng thời chỉ xuống chân Ngô Ngân.

Ngô Ngân cúi đầu nhìn xuống, lúc này, hắn mới phát hiện dưới chân là một mảnh kính vỡ.

Xung quanh thực sự quá yên tĩnh, đến nỗi Ngô Ngân cũng cảm thấy việc phát ra một chút âm thanh cũng là một hành động bất thường.

Lúc này, cô bé bẩn thỉu và người đàn ông lang thang đồng thời đặt ngón tay lên môi, làm động tác im lặng, ra hiệu cho Ngô Ngân đừng lên tiếng.

Ngô Ngân rất nhạy bén, lập tức nhận ra bên ngoài nhất định có gì đó!

“Cạch ~”

Không biết ai đang đi bộ mà lại giẫm phải một lon nước ngọt, lon nước lập tức phát ra âm thanh chói tai!

Đó là một người đàn ông say rượu, cách căn nhà không xa.

Người đàn ông say rượu đứng im tại chỗ, cả người cứng đờ, đôi mắt tràn đầy vẻ kinh hoàng!

Rõ ràng là chỉ giẫm phải lon nước ngọt thôi, nhưng chuyện này lại mang đến cho người ta cảm giác như giẫm phải bom.

Men rượu của người đàn ông say xỉn biến mất, sắc mặt của ông ta trắng bệch!

- Hú òa !!

Giây tiếp theo, một tiếng kêu chói tai vang vọng khắp thị trấn rừng rậm!

Đồng tử của Ngô Ngân co rút lại, toàn thân nổi da gà:

Một con quái vật với đôi tai như loa kèn, miệng như ác quỷ lao ra, ngay lập tức xuất hiện trước mặt người đàn ông say rượu!

Bộ móng vuốt sắc nhọn như lưỡi hái của nó lơ lửng trên cổ người đàn ông say rượu!

“Xoẹt!”

Trong chớp mắt, đầu người đàn ông say rượu bị cắt đứt!

Máu phun ra như suối, văng tung tóe khắp nơi.

Chiếc đầu lâu lăn thẳng về phía căn nhà đổ nát nơi Ngô Ngân đang ở.

Ngô Ngân vẫn có thể nhìn thấy nỗi kinh hoàng vào khoảnh khắc chết chóc đó như bị đóng băng trong đôi mắt người đàn ông say rượu!

Cắt đầu!

Lần đầu tiên trong đời được chứng kiến cảnh tượng đẫm máu như vậy, Ngô Ngân cảm thấy dạ dày cuộn lên.

Hắn suýt chút nữa thì nôn ra!

Cú sốc thị giác quá mạnh mẽ, Ngô Ngân mím chặt miệng, để axit dạ dày dâng lên cổ họng, sau đó cố nuốt xuống.

Còn cô bé bên cạnh vốn liên tục ra hiệu im lặng với Ngô Ngân, cũng đang cảnh báo hắn, tuyệt đối không được phát ra bất kỳ âm thanh nào!

- Gừ ~

Con quái vật cắt đầu có đôi tai như khối u di động, dường như cảm nhận được động tĩnh của những người sống khác.

Nó quay người lại, sau đó chậm rãi tiến về phía căn nhà của Ngô Ngân.

Vừa đến cửa, con quái vật cắt đầu đột nhiên dừng bước, nhưng đôi tai tựa hoa loa kèn của nó lại thò ra khỏi đầu như xúc tu, tìm kiếm thứ gì đó.

Hình tượng này của con quái vật giống như một bác sĩ quỷ dữ có đôi tai kỳ lạ là ống nghe, và nó đang dùng “ống nghe” đó để dò xét động tĩnh trong căn nhà này!!

Một cái lỗ tai có hình dạng hoa loa kèn dài ngoằng hoàn toàn đi vào trong nhà, dường như nghe thấy tiếng hít thở nặng nhọc của ai đó, vì thế, cái lỗ tai đó từ từ vươn về phía người đàn ông lang thang!

Người đàn ông lang thang căng cứng cả người, mồ hôi lạnh túa ra từ lỗ chân lông, thấm ướt cả cổ áo.

Người đàn ông lang thang không dám nhúc nhích, cố gắng nín thở, bởi vì, ông ta biết rằng bất kỳ âm thanh nhỏ nào cũng sẽ chuốc lấy tai họa chết người cho bản thân, kết cục cũng giống như người đàn ông say xỉn bị cắt đầu vừa rồi!

Tiếng hít thở đã bị kìm nén, không còn tiếng hô hấp nữa, tuy nhiên, cái tai có hình dạng hoa loa kèn giống như ống nghe kia không hề rời khỏi cơ thể của người đàn ông lang thang, mà lại từ từ di chuyển xuống dưới, trượt đến vị trí ngực của ông ta.

“Thình thịch ~ thình thịch ~”

“Thình thịch ~ thình thịch ~ thình thịch ~”

Tuy tiếng hít thở đã được kìm nén, nhưng nhịp tim của người đàn ông lang thang thì lại đang tăng tốc!!

Đúng lúc này, cái “ống nghe” đang áp sát vào ngực của ông ta kia bỗng lao thẳng về vị trí trái tim!

“Thình thịch thình thịch!! Thình thịch thình thịch thình thịch!!!”

Trái tim của người đàn ông lang thang đập loạn xạ không thể kiểm soát!

Cũng chính lúc này, con quái vật cắt đầu đã bò đến theo chiếc tai dài của nó!

“Thình thịch thình thịch thình thịch!!!!!”

Người đàn ông lang thang dường như cảm thấy mình đã bị lộ, trái tim của ông ta đập càng lúc càng nhanh!

“Bùm bùm bùm bùm bùm!!!”

Cuối cùng, khi nhịp tim đạt đến một ngưỡng nào đó, tần số âm thanh thay đổi!

“Xoẹt!!!”

Lại là chiếc móng vuốt sắc nhọn như lưỡi hái đồng lập tức được vung ra! Nhanh như chớp!

Đầu của người đàn ông lang thang bị cắt lìa!

Như một quả dưa hấu, còn bắn ra một lượng lớn “nước ép” đỏ tươi.

Cơ thể của người đàn ông lang thang đổ gục xuống, máu từ cổ phun ra nhuộm đỏ cả mặt đất.

Chết rồi, người đàn ông lang thang đã bị giết chết, mặc dù bản thân ông ta không tạo ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng ông ta vẫn không thể thoát khỏi cái chết!

Chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng đến thế lại xảy ra ngay trước mắt mình.

Ngô Ngân cứng đờ người, cố gắng kiểm soát từng thớ thịt trên cơ thể, nhưng vẫn không thể ngăn nổi cảm giác tê dại, lạnh lẽo lan khắp toàn thân!

“Không được phát ra tiếng động!” Ngô Ngân tự nhủ trong lòng,

“Nếu nó đến đủ gần, khi nhịp tim đạt đến một biên độ nhất định, con quái vật này cũng sẽ nghe thấy!!”

Vấn đề là, trong trường hợp này, làm sao con người có thể đảm bảo trái tim không đập loạn nhịp tim đây!!!

Người bình thường không thể nào làm được!

- Gừ ~

Cái “ống nghe” kia lại di chuyển.

Con quái vật cắt đầu từ từ xoay người, đối mặt với Ngô Ngân.

Cái tai có thể cử động của nó, giống như xúc tu bạch tuộc, lại lần nữa dò xét đến.

Vẫn là áp vào ngực Ngô Ngân...

Sau đó từ từ bò đến vị trí trái tim!

“Thình thịch thình thịch thình thịch!!!!!”

Trái tim của Ngô Ngân lập tức đập nhanh hơn, hắn nhận ra kết cục của mình cũng không khác gì hai người kia.

Đúng vậy, hắn vừa mới bước vào Hoang Trần chưa đầy năm phút, mà đã sắp chết rồi!!

Tại sao một trò chơi thực tế ảo này lại chân thực và đáng sợ như vậy, đến nỗi, Ngô Ngân cảm thấy tình cảnh hiện tại là thật, bản năng sợ hãi của con người căn bản là thứ không thể kiểm soát được, nó đang hủy hoại từng dây thần kinh của hắn!!

Hắn muốn hét lên!

Nội tâm của hắn gào thét!

Hắn muốn giải phóng bản năng sinh tồn, bất chấp tất cả mà chạy trốn!

Hắn càng muốn tháo chiếc mũ trùm đầu này ra, để bản thân lập tức trở về hiện thực!

Nhưng làm sao để tháo nó ra?

Làm sao để thoát ra?

Không có cách nào thoát ra, điều này càng khiến người ta tuyệt vọng hơn!

Tinh thần của Ngô Ngân đã chạm đến giới hạn.

Nhưng cũng chính giới hạn này đã khiến bản năng sinh tồn của Ngô Ngân trỗi dậy, giúp hắn khôi phục lại một chút bình tĩnh và lý trí!!

“Con quái vật cắt đầu này không phải vừa áp tai vào tim người đàn ông lang thang là lập tức ra tay, mà nó đã phải nghe ngóng một lúc...”

“Không phải cứ nghe thấy tiếng tim đập là chết.”

“Mà là nhịp tim tăng vọt đến một biên độ nào đó, tiếng tim đập vượt quá một âm lượng nhất định.”

“Sống hay chết nằm một giới hạn nhịp tim này, chỉ cần âm thanh của trái tim không vượt quá giới hạn này, vậy thì mình có khả năng sống sót!”

Phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!

Hãy để nhịp tim chết tiệt kia chậm lại, tuyệt đối không được để bản năng sợ hãi điều khiển mình!

Đây là trò chơi thực tế ảo, tất cả những điều này đều không có thật.

Mình không thể chết, cho dù đây là ảo, mình cũng không thể chết ở đây!

Đừng căng thẳng, đừng sợ hãi, càng không được phép gục ngã!

Tất cả đều là giả!

Chỉ là trò chơi mà thôi!

Hiện giờ, mình đang nằm trên giường ở nhà, chỉ là đang đội mũ trùm đầu thực tế ảo để vào đây, những gì mình nhìn thấy lúc này cũng giống như cơn ác mộng khi ngủ mà thôi!

Chỉ là một cơn ác mộng!

“Thình thịch thình thịch ~~~”

Sau khi bình tĩnh lại, Ngô Ngân có thể nghe rõ ràng tiếng trái tim mình đập.

Ngô Ngân liên tục thôi miên bản thân.

“Thình thịch ~ thình thịch ~”

Nhịp tim của Ngô Ngân cuối cùng cũng dần chậm lại.

Có hiệu quả!

Sau đó, hắn nhắm chặt mắt, ép buộc bản thân không được nghĩ đến những hình ảnh mình vừa nhìn thấy, mà hãy tưởng tượng mình đang nằm trên giường...

Tự thôi miên, nhất định phải tự thôi miên bản thân.

Tự thôi miên để bản thân bình tĩnh lại.

“Thình thịch ~ thình thịch ~ thình thịch ~ thình thịch ~”

Tự thôi miên đã phát huy tác dụng, nhịp tim của hắn thực sự có xu hướng ổn định lại!

Cái tai có hình dạng giống khối u di chuyển chậm rãi quanh tim Ngô Ngân, như một thợ săn đang chờ đợi con mồi tự nhảy ra.

Tuy vậy, trái tim bên trong ngực càng lúc càng ổn định, phát ra âm thanh ngày càng nhỏ.

Kéo dài thêm một hai phút, cuối cùng, cái tai bám trên ngực Ngô Ngân cũng mềm nhũn ra.

Cái tai kia nhanh chóng rụt lại vào đầu con quái vật cắt đầu.

- Hú òa !!

Cùng với tiếng kêu kỳ quái như cá nóc, con quái vật cắt đầu giống như một thợ săn không rình được con mồi, quay người bỏ đi.

Nó đi ra khỏi căn nhà đổ nát, thân hình gớm ghiếc, kinh tởm từ từ hòa vào thảm thực vật đổ nát, giống như tắc kè hoa...

Rất nhanh, nó đã ẩn mình, chỉ còn nhìn thấy lờ mờ bóng dáng nó đi về phía xa.

Chẳng mấy chốc, ngay cả bóng dáng cũng không còn nhìn thấy nữa.

Cuối cùng, nó biến mất hoàn toàn trong thị trấn rừng rậm này, như thể đi tìm kiếm con mồi tiếp theo.

...

Nỗi kinh hoàng tột độ cuối cùng cũng kết thúc.

Mồ hôi lạnh túa ra khắp người Ngô Ngân,

Đôi chân của hắn run rẩy không ngừng.

Mặc dù tự thôi miên thực sự đã phát huy tác dụng lớn, giúp hắn sống sót, nhưng nỗi sợ hãi kéo đến sau đó khiến cơ thể của hắn không đứng vững nổi!

Cũng không biết qua bao lâu, Ngô Ngân mới dần lấy lại bình tĩnh.

Ánh mắt của Ngô Ngân rơi vào cô bé đã nhắc nhở mình đừng lên tiếng ngay từ đầu.

Bây giờ, trong đầu hắn có rất nhiều câu hỏi.

Nhưng không thể lên tiếng, vậy thì làm sao để giao tiếp đây?

Nghĩ một lúc, Ngô Ngân ngồi xổm xuống, sau đó nhẹ nhàng viết chữ trên nền đất bẩn thỉu.

“Em gái, em cũng là người chơi sao?” Ngô Ngân viết.

Cô bé cũng ngồi xổm xuống, đôi mắt trong veo, sáng ngời nhìn Ngô Ngân ở khoảng cách gần, tò mò quan sát hắn.

Nhưng cô bé không viết chữ, mà mở miệng nói:

- Không sao đâu, anh trai, bây giờ có thể nói chuyện rồi, tên kia sẽ không đến lần thứ hai đâu.

Ngô Ngân lần đầu tiên đến đây, không biết gì về nơi này.

Ngay từ đầu, cô bé này đã thể hiện thiện chí với mình, Ngô Ngân cũng khá có thiện cảm và tin tưởng cô bé.

Hắn gật đầu.

Ngay khi Ngô Ngân định mở miệng nói chuyện với cô bé theo bản năng, một tia cảnh giác bất chợt lóe lên trong lòng hắn.

Tại sao con quái vật vừa rồi không dùng tai để nghe lén cô bé này?

Trong căn nhà này chỉ có ba người bọn họ, bên ngoài có một người đàn ông say rượu.

Người đàn ông say rượu chết rồi, người đàn ông lang thang cũng chết rồi, còn hắn thì vừa mới bước qua cánh cửa quỷ môn quan, vậy còn cô bé này?

- Bây giờ thực sự có thể nói chuyện rồi, nếu như lúc nãy em không nói cho anh biết là không được lên tiếng thì anh đã là người chết đầu tiên rồi.

Cô bé dường như nhận ra sự ngờ vực của Ngô Ngân, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ tủi thân.

Nhìn thấy cô bé như vậy, Ngô Ngân cũng gượng cười xin lỗi.

Sau đó, Ngô Ngân lại dùng ngón tay viết một dòng chữ trên nền đất đầy bụi bẩn:

- Xin lỗi, anh bị câm.

- Câm á???

Cô bé rõ ràng sửng sốt, nhìn Ngô Ngân một lúc lâu.

- Từ nhỏ dây thanh quản của anh đã bị hỏng, không thể nói được, anh biết ngôn ngữ ký hiệu, em xem này.

Ngô Ngân tiếp tục viết.

Viết xong, Ngô Ngân liền biểu diễn ngôn ngữ ký hiệu cho cô bé xem, hơn nữa còn là ngôn ngữ ký hiệu rất chuyên nghiệp.

Nhìn thấy Ngô Ngân dùng ngôn ngữ ký hiệu, cô bé ban đầu cau mày, sau đó đột nhiên phá lên cười!!

- Khụ khụ khụ khụ ~

Tiếng cười của cô bé vô cùng chói tai, hoàn toàn không giống người bình thường, mà giống như người điên ở bệnh viện tâm thần!

Trong chớp mắt, khuôn mặt của cô bé trở nên u ám!

Cô bé đưa tay ra hiệu về phía không khí,

Ngay sau đó, hắn liền nhìn thấy một bóng dáng dần dần hiện ra bên cạnh cô bé, khi bóng dáng ngày càng rõ ràng, một con quái vật có đôi tai hình dạng hoa loa kèn và móng vuốt hình lưỡi hái hiện ra từ không khí!!

Chính là con quái vật cắt đầu đáng sợ kia!!

Nó căn bản chưa hề rời đi!!

Nó chỉ ẩn mình ở đây!

Điều khiến da đầu Ngô Ngân tê dại hơn, kinh hãi đến nghẹt thở là:

Lúc này, con quái vật cắt đầu đang ngồi xổm bên cạnh cô bé, cô bé đưa tay vuốt ve con quái vật này giống như vuốt ve một con thú cưng mà mình nuôi nấng.

- Chán thật, vậy mà lại là một thằng câm, còn tưởng rằng có thể thu hoạch thêm một mạng người nữa chứ!

Cô bé lạnh lùng nói.

Nói xong, cô bé đột nhiên nhảy dựng lên, sau đó, phần thân dưới của nó mọc ra từ lưng con quái vật cắt đầu!

Nhìn thấy cảnh này, Ngô Ngân suýt chút nữa thì lồi cả mắt.

Trước đó, cô bé mặc một chiếc váy lớn, hơn nữa lại không hề nhúc nhích, Ngô Ngân hoàn toàn không nhìn ra phần thân dưới của cô bé lại giống như rễ cây vậy!!!

Cô bé căn bản không phải là người!!

Lời tác giả:

(Loạn Thúc: Sau khi viết xong Nhật Thực Chi Ảnh, tôi bị ốm nặng, tôi có thể cảm nhận rõ ràng mình đã già, cơ thể suy nhược, thậm chí còn nghĩ trong đầu có khi nào mình cũng giống như Quý Vân, bởi vì lúc đó tim tôi đập rất nhanh, cơ thể hoàn toàn mất cân bằng...

Tôi biết chắc chắn sẽ có một ngày tôi gục ngã, không thể tiếp tục sáng tác cho mọi người nữa, chỉ là không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy...

May mà ông trời chỉ cảnh cáo tôi một chút, chỉ do tôi sống quá không lành mạnh, quá khép kín bản thân.

Tôi thực sự rất may mắn, bởi vì trong đầu tôi vẫn còn rất nhiều câu chuyện sôi nổi, cảm hứng và ý tưởng của tôi vẫn không ngừng tuôn trào, những câu chuyện đó có lẽ hai ba mươi năm nữa cũng chưa chắc đã viết xong, mụ nội nó, tôi vẫn muốn tiếp tục viết.

Vẫn muốn tiếp tục viết, thì phải điều chỉnh tốt sức khỏe thể chất, tinh thần, nếu không lần báo động sau có lẽ sẽ không chỉ là cảnh cáo nữa.

Vì vậy, nửa năm nay, tôi đã giảm cân.

Từ 80 kg giảm xuống còn 70 kg.

Tôi tập thể dục, chơi cầu lông để vận động gân cốt, tập bơi tự do để duy trì hoạt động thể thao.

Bỏ ăn mặn, ép bản thân ăn nhạt.

Không cho phép bản thân “liệt dương” về mặt tinh thần, không cho phép bản thân không còn hứng thú với bất cứ điều gì. Là một người đàn ông đã từng viết “Liên Minh Huyền Thoại Chi Ai Cùng Tranh Phong”, ngoài tiểu thuyết ra, thứ tôi yêu thích nhất là thể thao điện tử, nhất định phải giữ cho mình một trái tim yêu thể thao điện tử, đó là tín ngưỡng!

Sau đó, tôi cũng dành một tháng, leo lên rank Asura trong game Naraka: Vĩnh Kiếp Vô Gian, so tài kỹ năng với những streamer và tuyển thủ chuyên nghiệp! (DG: hoá ra đây là lý do chính)

Gia đình phát hiện ra tôi ngày càng khép kín, bởi vì tính chất công việc, tôi cơ bản không giao tiếp với ai.

Vì vậy, tôi đã bắt đầu livestream, mỗi ngày trò chuyện với độc giả, tác giả, giống như sau khi tan làm, trò chuyện với bạn bè lâu ngày không gặp, để bản thân trở lại tính cách cởi mở, năng động vốn có.

Trong những ngày tháng giao lưu với mọi người, tôi biết được bộ tiểu thuyết mọi người thích nhất vẫn là “Toàn Chức Pháp Sư” của tôi, cũng hiểu được mong muốn tôi viết tiếp bộ truyện này của mọi người.

Các tác phẩm của tôi, đề tài luôn trải dài trên nhiều lĩnh vực, là ngũ hệ tạp linh căn của giới tiểu thuyết mạng, nhưng khi viết xong thể loại kỳ ảo phương Tây, nếu tôi không thử thách bản thân, thì sẽ không có “Sủng Mị” độc đáo và khác biệt.

Nếu như lúc đó, sau khi viết xong thể loại ngự thú, tôi không thử thách bản thân, thì sẽ không có thể loại thể thao điện tử nhiệt huyết tuổi trẻ “Liên Minh Huyền Thoại Chi Ai Cùng Tranh Phong”.

Nếu như sau khi viết xong thể loại thể thao điện tử, tôi không thử thách bản thân, thì sẽ không có thể loại đô thị huyền huyễn “Toàn Chức Pháp Sư” mà các bạn luôn nhớ mãi không quên.

Muốn viết, thì phải viết ra!

Vì vậy, tôi còn thử sức với thể loại dị giới phương Đông độc đáo và kỳ lạ, “Mục Long Sư”, và thử thách hơn nữa với thể loại phá án thực tế, giải mã thời không như “Nhật Thực Chi Ảnh”.

Nửa năm nay, tôi đã thay đổi rất nhiều, chính là muốn bản thân có thể tiếp tục viết, có thể thể hiện những câu chuyện mà tôi cho là sôi nổi, mãnh liệt trong đầu cho mọi người xem!

Viết tiểu thuyết, viết tiểu thuyết mà mình muốn viết, là động lực ban đầu nhất khi tôi bước chân vào con đường này.

Trong các tác phẩm trước đây của tôi, nếu có tác phẩm nào bạn yêu thích, xin hãy tiếp tục ủng hộ tôi, tác phẩm mà bạn yêu thích, chính là được sinh ra dưới sự nỗ lực chung của tôi và bạn như thế này.

Khi livestream, có độc giả hỏi tôi, tác phẩm nào tôi hài lòng nhất?

Trong lòng tôi, tác phẩm tôi hài lòng nhất, mãi mãi là tác phẩm tiếp theo.

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ Ngư Đích Thiên Không, ủng hộ Loạn Thúc như thế này.

Lần này, tác phẩm mới ra khơi là “Dị Độ Hoang Trần”.

Hi vọng các bạn sẽ thích.

Đồng thời cũng rất cần sự ủng hộ của các bạn!