Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ngô Ngân không biết liệu cơ thể này có còn thuộc về mình nữa hay không. Cảm giác lúc này không thể diễn tả bằng hai từ đau đớn hay điên cuồng, mà là một sự phân tách và bùng nổ vượt xa khỏi nhận thức của con người. Cùng lúc đó, chỉ còn duy nhất một ý nghĩ trong đầu hắn: đây tuyệt đối không phải thế giới ảo, giác quan của hắn đã vượt qua cả hiện thực!!

- Aaaaa!!!

Ngô Ngân gầm lên một tiếng, cố gắng giành lại quyền kiểm soát cơ thể.

Nếu hắn không thể khiến cho tay phải đang siết chặt của mình thả lỏng, vậy thì thử hạ xuống xem sao!

Thế nhưng, từ động tác giơ lên cho đến hạ xuống, Ngô Ngân có cảm giác mình đang phải vượt qua một lực cản vô hạn!

- Aaaaa!!!

Ngô Ngân lại gầm lên, hắn muốn giành lại cánh tay phải của mình!!

Cánh tay phải hạ xuống, toàn thân hắn bỗng bùng nổ ra vô số tia chớp đen. Cuối cùng, Ngô Ngân cũng cảm nhận được cánh tay mình đang di chuyển, vẫn giữ nguyên tư thế nắm lấy bầu trời, đang từ từ hạ xuống!

Cùng lúc đó, trên bầu trời, vật thể hình thanh kiếm bị dây rốn màu đỏ hồng kéo theo cũng bắt đầu rung chuyển!

Vật thể hình thanh kiếm như bị rút ra từ vực sâu trên bầu trời, không gian xung quanh vỡ vụn, những tia chớp trắng và đen biến thành cơn bão sét dữ dội, va chạm vào nhau!

“Ầm ầm ầm!!!”

Bầu trời như sụp đổ, vô số hoa văn bất ngờ hiện lên từ khu rừng mưa bạt ngàn và bầu trời u ám, giống như một đế chế kỹ thuật số khổng lồ đang bị xâm nhập, thế giới ngầm (back end) trong màn hình trời đất (front end) sinh ra những dòng mã lệnh màu sắc sặc sỡ!

Từ Ma Xuyên xa xôi, Thần Quốc biên giới, Hải Thị phía trên tầng mây, cho đến ảo ảnh phản chiếu trên mặt nước... tất cả đều không thể may mắn thoát khỏi.

Tiếng gầm rú của sự sụp đổ càn quét, khiến hàng ngàn yêu ma trong thế giới Hoang Trần này hoảng sợ hiện thân, nhưng chúng không dám bay lên trời hay chui xuống đất, mà đều run rẩy tại chỗ, thậm chí còn quỳ rạp xuống đất cầu nguyện như người xưa, tạo ra một cảnh tượng vô cùng kỳ quái!

Là người trong cuộc, Ngô Ngân hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Hắn chỉ cảm thấy mình đang rút ra thứ gì đó!

Cuối cùng, thứ đó cũng bị hắn rút ra!

Ngay sau đó, giữa đất trời rung chuyển, một vật thể khổng lồ hình thanh kiếm xuất hiện, nghiền nát tất cả “mã lệnh” trong không gian này, biến cả trăm dặm xung quanh thị trấn Tuyệt Âm thành hư vô!

Cuối cùng, vật thể hình thanh kiếm khổng lồ như thiên thạch rơi xuống, va chạm vào thị trấn Tuyệt Âm đã bị san bằng!

Nó cắm sừng sững ở đó, như một toà thần tích đen tuyền.

Ngô Ngân đứng trên vách núi nhìn cảnh tượng khó tin trước mắt, nhưng chỉ một cái liếc mắt, hắn đã cảm thấy một luồng khí hủy diệt mạnh mẽ ập đến, thúc đẩy hắn sinh ra một cảm giác muốn tự huỷ mạnh mẽ, điều đó càng khiến hắn bỗng nhận ra bản thân mình nhỏ bé đến nhường nào mà lại dám mạo phạm thần tích vĩ đại này!

Cuối cùng, ý thức của Ngô Ngân sụp đổ.

Mọi thứ trước mắt hắn, dù hùng vĩ hay kỳ dị đến đâu, đều biến thành một màu đen kịt.

Ngô Ngân ngã khuỵu xuống, gục ngã dưới thần tích đen tuyền kia.

...

...

Lệ Thành,

Bầu trời buổi sớm cuối cùng cũng để lộ một mảng xanh thăm thẳm, một tia nắng ấm áp le lói chiếu xuống thành phố.

Thành phố được phân chia khu vực rất rõ ràng.

Một bên là khu vực mới, được tạo thành từ những tòa nhà hình đĩa với đường cong hoàn hảo, tường ngoài của các tòa nhà đều được phủ một màu bạc tinh khiết, không chỉ đẹp mắt mà còn cực kỳ kiên cố.

Bên còn lại lại hoàn toàn khác, là khu vực cũ kỹ, lộn xộn, với những gam màu chắp vá, kết cấu chủ yếu là bê tông cốt thép cũ kỹ, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào dưới tác động của thời tiết khắc nghiệt.

“Uuuuu!!!”

Đột nhiên, tiếng còi báo động vang lên khắp khu vực mới và cũ.

Trong quá khứ, đây là tín hiệu cảnh báo thảm họa quy mô lớn, mỗi khi có mưa bão dữ dội, giá rét kéo dài, nắng nóng chết người, ô nhiễm tràn lan... thì tiếng còi báo động này sẽ vang lên!

Sau tiếng còi báo động, thường sẽ có một người đàn ông trung niên tóc bạc xuất hiện, thông báo cho toàn thế giới biết thảm họa sắp tới là gì, cách phòng tránh như thế nào, đồng thời khuyên mọi người hạn chế ra ngoài!

Lần cảnh báo trước là về bão sét.

- Hy vọng không phải là lũ lụt...

Trong căn phòng ở tầng hầm, Ngô Ngân đang mơ màng nghe thấy tiếng còi báo động.

Hắn biết mình đã “thoát” khỏi thế giới ảo chết tiệt đó.

Chỉ là cơ thể vẫn còn uể oải, ý thức nửa tỉnh nửa mê, không thể nào ngồi dậy ngay lập tức.

May mắn hắn đang dần trở nên tỉnh táo, cảm giác của cơ thể cũng đang dần hồi phục.

“Uuuuu!!!”

Tiếng còi báo động lần này vang lên dai dẳng hơn bao giờ hết, như thể bất kỳ ai trên thế giới này, dù đang ở trong trạng thái nào, cũng phải nghe thấy tiếng chuông cảnh tỉnh này!!

Trong và ngoài thành phố, rất nhiều người dừng công việc đang làm, ngước nhìn lên bầu trời.

Quả nhiên, trên bầu trời, một hình ảnh ba chiều khổng lồ xuất hiện, giống như một đám mây lớn, cho dù đứng ở bất kỳ đâu cũng có thể nhìn thấy.

Vẫn là người đàn ông trung niên tóc bạc đó, với vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng.

- Xin chào người dân, tôi là Lý Phụng. Hiện tại, tâm trạng tôi rất nặng nề, bởi vì chúng tôi buộc phải thông báo cho toàn thể người dân một sự việc...

Người đàn ông tóc bạc tên Lý Phong nói.

- So với những thảm họa khí hậu toàn cầu trước đây, thảm họa lần này e rằng sẽ khiến mọi người phải thay đổi nhận thức!

Những người bán hàng rong đang chuẩn bị bữa sáng, những công nhân đang trên đường đi làm, những học sinh vừa bước vào trường, những nhân viên văn phòng... tất cả đều lộ vẻ nghi hoặc.

- Đã từng có người nói đùa rằng, xác suất thế giới chúng ta đang sống là thật chưa đến một phần vạn.

- Bây giờ, tôi xin thay mặt giới khoa học hàng đầu thế giới tuyên bố, thế giới chúng ta đang sống chính là thế giới ảo!

Lời vừa dứt, cả thế giới bàng hoàng!!!

Vô số thành phố, vô số người dân, vô số tổ chức, vô số khu vực, bao gồm cả Lệ Thành, đều chìm vào sự im lặng chưa từng có!

Thế giới ảo???

Thế giới mà họ đang sống là thế giới ảo sao???

Thật nực cười!!!

Lời nói này lại được thốt ra từ giới khoa học hàng đầu thế giới!!!

- Vô lý!! Quá vô lý!! Các người, những nhà khoa học, sau khi thất bại trong việc khám phá vũ trụ, lại đưa ra một lý luận hoang đường như vậy sao!

- Khái niệm này không phải là chưa từng có ai đề cập đến, vấn đề là làm sao các người chứng minh được? Nếu không có bằng chứng, sao có thể đưa ra tuyên bố điên rồ như vậy, lại còn công bố ra toàn cầu?

- Hahahaha, nực cười quá, lại còn nói chúng ta đang sống trong thế giới ảo, giống như đang chơi game vậy, thế tại sao người chơi điều khiển tôi lại không nạp tiền cho tôi, tôi vẫn phải làm một con ong chăm chỉ như vậy!

- Phải đó, vậy văn hóa của chúng ta, tình thân của chúng ta, nghệ thuật của chúng ta, chúng ta theo đuổi danh vọng và lợi ích là vì cái gì???

Trong nháy mắt, con người từ khắp nơi trên thế giới đều sôi sục, vô số lời chất vấn được đặt ra.

Trước đây, mỗi khi có thông báo về thảm họa toàn cầu, mọi người đều chăm chú lắng nghe, làm theo hướng dẫn để phòng tránh.

Nhưng lần này thật quá vô lý, vô lý đến mức phần lớn người dân trên toàn cầu đều cảm thấy buồn cười đến hoang đường!

- Nếu các người nói toàn bộ nhân loại chúng ta đang sống trong thế giới ảo, vậy tôi hỏi các người, thế giới thực sự là như thế nào?

Lúc này, một số quan chức cấp cao của các quốc gia đã lên tiếng chất vấn.

Trên bầu trời, Lý Phong trong hình chiếu khổng lồ như đám mây vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm nghị.

Lý Phong mở miệng nói:

- Với sự hiểu biết và khám phá còn hạn chế của chúng ta hiện nay, hơn 90% người dân trên toàn cầu sẽ không thể nào tồn tại trong thế giới thực!

- Ngoại trừ những người tình nguyện tham gia vào công cuộc khám phá thế giới thực, chúng tôi cũng đã dùng lời nói dối thiện ý để đưa một số người có tư duy nhạy bén vào đó, họ chính là những người đã chủ động đăng ký tham gia vào “Dị Độ Hoang Trần”.

Dị Độ Hoang Trần??

Dị Độ Hoang Trần???

Trò chơi ảo đó sao????

Trò chơi này đã xuất hiện trên thị trường được vài năm rồi, tuy luôn bí ẩn, nhưng với những người không tham gia thì căn bản chẳng có ai để tâm.

- Lý tiên sinh, chẳng phải Dị Độ Hoang Trần là trò chơi ảo do các người tạo ra sao??

Vị quan chức cấp cao kia hỏi.

- Không, đó mới chính là thế giới thực.

- Ý của ông là, trong quá trình khám phá thế giới ảo, các ông đã phát hiện ra sự thật này?

Vị quan chức cấp cao kia chất vấn.

- Đúng vậy!

Lý Phong khẳng định chắc nịch.

- Ông có thể nói rõ hơn được không?

Vị quan chức cấp cao kia hỏi.

- Từ trước đến nay, loài người chúng ta giống như một chủng tộc được chọn lựa, chưa từng có kẻ thù tự nhiên, lại luôn đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn, nhưng rất tiếc, tôi phải thông báo với mọi người rằng...

- Khi một khu rừng chỉ có duy nhất một con chim, thì có thể khẳng định khu rừng đó là giả, con chim là do con người thả vào...

- Một con cá dù có bơi lội thế nào cũng không bao giờ gặp được đồng loại, vậy thì, chỉ có thể chứng minh, con cá đó đang bị nuôi trong bể cá...

- Đúng vậy, chúng ta chính là con chim trong rừng, con cá trong bể.

- Ban đầu, tổ chức thế giới chúng tôi cũng không muốn phá vỡ giấc mơ chung của toàn nhân loại, bởi vì linh hồn đã có thể tìm thấy nơi an nghỉ, hà tất gì phải phân biệt đâu là ảo, đâu là thực. Nhưng đáng tiếc, Nữ Oa Thần Đoan, thứ đang duy trì giấc mơ chung của chúng ta, đã bị thương rất nặng trong thế giới thực, nếu chúng ta không thể tìm đủ nguyên u để bù đắp cho nó, nền văn minh của chúng ta rồi cũng sẽ sụp đổ theo.

- Mọi người, ngày đối mặt với hiện thực cuối cùng cũng đã đến.

- Chúng ta sẽ bị thả vào khu rừng nguyên sinh thực sự, nơi có quy luật sinh tồn cực kỳ tàn khốc, cá lớn nuốt cá bé.

- Chúng ta sẽ bị ném vào đại dương đen tối, dữ dội, nơi chúng ta sẽ được chứng kiến chuỗi thức ăn khổng lồ còn cao hơn cả loài người!

Lời nói này vang vọng trên bầu trời của hàng vạn thành phố trên toàn cầu!

Đối mặt với hiện thực!

Nói nghe hay lắm!

Chưa nói đến việc thực sự bước chân vào “dị độ” (*) kỳ quái và đáng sợ đó, chỉ riêng việc tiếp nhận thảm họa toàn cầu này thôi cũng đủ khiến tinh thần của rất nhiều người suy sụp!

(*) dị độ: toạ độ kỳ dị, không gian kỳ lạ, thế giới kỳ dị… nói chung dịch kiểu nào cũng không sát nghĩa lắm, và cụm từ này sẽ xuyên suốt bộ truyện, nên mình sẽ giữ nguyên, độc giả cứ ngầm hiểu nó chỉ “thế giới thực” là được.

Họ phải đối mặt như thế nào đây?

Bất an, hoang mang, tuyệt vọng, phẫn nộ... đủ loại cảm xúc lan tràn từ trong các thành phố lớn, lan rộng ra toàn nhân loại!!

...

Trong tầng hầm của một căn hộ cho thuê cũ kỹ,

Ngô Ngân tỉnh dậy, vội vàng tháo mũ trò chơi dị độ xuống!

Lời tuyên bố toàn cầu vang lên bên ngoài, Ngô Ngân nghe rõ mồn một từng chữ.

Hắn vội vã chạy về nhà.

Vừa về đến nhà, một thiếu nữ đang khóc nức nở bất lực lao vào vòng tay Ngô Ngân!

Cô nàng không thể nói chuyện, chỉ cất tiếng khóc nức nở.

Cô dùng bàn tay run rẩy ra hiệu cho Ngô Ngân:

- Anh ơi, đây không phải là sự thật, đây không phải là sự thật, em chắc chắn đang nằm mơ!

Ngô Ngân xoa đầu cô em gái, nhất thời không biết nên an ủi em ấy như thế nào.

Thực ra, cho dù không có lời tuyên bố toàn cầu vừa rồi, Ngô Ngân cũng đã đoán được phần nào.

Dị Độ Hoang Trần, chỉ khi bước chân vào đó, người ta mới hiểu được, nơi đó tuyệt đối không phải là thế giới ảo...

Thế nhưng, điều khiến Ngô Ngân không ngờ tới, chính là thành phố mà hắn và gia đình đang sống, thế giới mà họ đang sống, tất cả lại là thế giới ảo, được tạo ra bởi một thứ gọi là Nữ Oa Thần Đoan!

Loài người chỉ là cá trong bể!

Lúc nghe được tin này, Ngô Ngân thực sự cảm thấy choáng váng và buồn nôn, cú sốc này đã gây ra phản ứng sinh lý mạnh mẽ!

Có điều, khi em gái Du Ngữ lao vào vòng tay, cảm nhận được hơi ấm và cảm xúc chân thật của con bé, Ngô Ngân bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Phải biết rằng, trong hoàn cảnh tuyệt vọng khi đối mặt với ả ác quỷ cộng sinh, chính gia đình trong lòng đã tiếp thêm cho hắn niềm tin để sống sót.

Cho dù thế giới có là ảo hay thực, tình cảm chân thành nhất của hắn sẽ luôn vượt lên trên tất cả!

- Dù cho thế giới của chúng ta bị ném vào nơi nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ luôn ở bên cạnh em, gia đình chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau!

Ngô Ngân nghiêm túc nói.