Dạ Vô Cương (Dịch)

Chương 8. Từng tiễn đưa mây ngũ sắc về trời

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Trong thời đại này, màn đêm bao phủ đất trời.

Sinh vật phát sáng rất hiếm gặp, một khi xuất hiện, rất có thể nó mang hàm ý đáng sợ, chết chóc, cần phải tránh xa khu vực mà nó đang ở càng sớm càng tốt.

Trong vùng đất hoang vu mênh mông, không biết có bao nhiêu sinh vật nguy hiểm đang ẩn nấp.

Dám để lộ bản thân trong môi trường đầy rẫy nguy hiểm, không hề kiêng dè mà phát ra ánh sáng, hành động này chắc chắn thể hiện sự tự tin, rất có thể nó sở hữu sức mạnh tuyệt đối.

Tần Minh lặng lẽ trượt xuống khỏi thân cây, nấp trong bóng tối của khu rừng, trong lòng, hắn không thể nào bình tĩnh nổi.

Đó không phải là sinh vật phát sáng bình thường, nó đã thắp sáng cả bầu trời đêm này.

Trong thời đại không có mặt trời, mặt trăng và các vì sao, vậy mà cảnh tượng kỳ lạ này lại xuất hiện trên bầu trời tối đen như mực.

“Nguyệt trùng!”

Hắn đã từng nghe nói về nó.

Những người già thường kể cho thế hệ sau nghe rằng, vào thời cổ đại xa xôi, từng có mặt trời, có mặt trăng, khi nhìn thấy ánh mắt hoang mang của bọn trẻ, những người lớn tuổi sẽ lấy nguyệt trùng ra làm ví dụ.

“Nếu có một ngày, các con vô tình nhìn thấy nguyệt trùng, thì các con sẽ biết mặt trăng trông như thế nào.”

Nếu nguyệt trùng xuất hiện, không cần ai phải nói nhiều, mọi người đều sẽ biết đó là nó, bởi vì, nó sẽ là thứ duy nhất phát sáng trên bầu trời đêm.

Ban đầu, khi nguồn sáng kia từ từ bay lên, nó khá dịu nhẹ, không biết có phải do ấn tượng riêng của bản thân ảnh hưởng hay không, mà Tần Minh mơ hồ nhìn thấy một bóng côn trùng mờ ảo.

Đến bây giờ, nguồn sáng đó đã trở nên cực kỳ rực rỡ, làm sao có thể nhìn ra hình dạng côn trùng của nó được? Ánh sáng đan xen vào nhau, nó giống như một chiếc đĩa tròn lộng lẫy, cũng giống như một chiếc vương miện thần thánh, chiếu sáng cả bầu trời đêm.

Ve sầu không biết mùa xuân, mùa thu, bình thường mà nói, rất hiếm có loài côn trùng nào có thể sống qua mùa đông cho đến năm sau.

Theo lời kể của những người già, nguyệt trùng đã di cư đến khu vực này hơn năm mươi năm rồi, nó sống trong khu vực sâu thẳm của dãy núi hùng vĩ, rất hiếm khi xuất hiện ở khu vực bên ngoài.

Theo tục truyền ở địa phương, nó đã được ghi chép lại từ lâu, được coi là “danh trùng” đã sống trong dãy núi này hơn năm mươi năm mà không hề ngã xuống.

Mọi người có lý do để tin rằng, thực lực thực sự của nó có lẽ không hề thua kém những loài mãnh thú, chúa tể núi rừng… đã tồn tại lâu đời hơn.

Tần Minh ngẩn người, chẳng lẽ vào thời cổ đại xa xôi kia, mặt trăng chính là trông như thế này sao?

Trên bầu trời đêm, dường như có một ngọn đèn treo lơ lửng trên cung điện nguy nga, nó tỏa sáng lấp lánh, ánh sáng dịu nhẹ chiếu xuống khu rừng tối đen như mực, bao phủ cả vùng đất hoang vu, trong nháy mắt, khu vực này đã được nhuộm một màu bạc nhàn nhạt.

Cảnh tượng này hoàn toàn khác với những gì hắn từng thấy trước đây, bóng tối dày đặc trong núi đã bị xua tan hoàn toàn.

Cả đất trời đều thay đổi, Tần Minh ngắm nhìn cảnh tượng xinh đẹp này, không khỏi cảm thấy khao khát được sống trong thời cổ đại có mặt trời, mặt trăng, đó là một thế giới như thế nào?

Hắn biết, nguyệt trùng chỉ có thể chiếu sáng hai ngọn núi thấp gần đó, không thể nào sánh bằng mặt trăng thực sự, dù sao thì, theo như lời đồn đại, đó là thứ có thể chiếu sáng vạn dặm, là kỳ quan hùng vĩ trên bầu trời, là ánh sáng vĩ đại thực sự.

Lúc này, vạn vật đều im lặng, từ con lợn rừng, sinh vật bí ẩn đang truy đuổi nó, cho đến những loài chim muông khác, tất cả đều đang im lặng ẩn nấp.

Đột nhiên, một luồng sáng xẹt qua bầu trời, nguyệt trùng bay đi, khu vực gần đó nhanh chóng mất đi ánh sáng, rừng rậm lại chìm vào bóng tối vô tận.

Tần Minh cảm thấy nội tâm trống rỗng, sau đó, một mong muốn mãnh liệt dâng lên trong lòng hắn: khi nào mình mới có thể được tự do bay lượn, không bị màn đêm cản trở bước chân như nguyệt trùng?

Hắn không kịp nghĩ nhiều, nhân lúc các loài mãnh thú vẫn còn đang bị khiếp sợ, chưa dám ra ngoài hoành hành, hắn lập tức hành động, kéo con hươu sừng đao và con sói đầu lừa vượt qua ngọn núi thấp, nhanh chóng rời khỏi đây.

Trong khu vực sâu thẳm của dãy núi, một tiếng hú thảm thiết vang lên, rồi đột ngột im bặt, dường như có một sinh vật mạnh mẽ đã bị giết chết ở nơi mà nguyệt trùng lao xuống.

Rừng rậm yên tĩnh, cho dù là dị thú có sức mạnh phi thường, hay “danh cầm” đã biến dị nhiều lần…, tất cả bọn chúng đều không dám phát ra tiếng động.

Thôn Song Thụ đã ở ngay trước mắt, Tần Minh mang theo con mồi trở về một cách thuận lợi.

Khi đến gần lối vào thôn, hắn ngoái đầu nhìn lại, bốn bề hoang vắng, tối đen như mực.

Những cảnh tượng rực rỡ vừa rồi vẫn còn hiện lên trong đầu hắn, hắn cảm thấy hơi mơ hồ, vầng minh nguyệt cổ đại, từng tiễn đưa mây ngũ sắc về trời, giờ đang ở nơi nào?

“Ục ục!”, bụng của hắn kêu lên, cơn đói dữ dội kéo hắn trở về thực tại.

Hắn im lặng, nghĩ ngợi về những chuyện viển vông đó làm gì, hiện tại, bản thân cần phải giải quyết vấn đề ăn no mặc ấm đã.

Trời lạnh như vậy, chỉ có mấy đứa trẻ là đang đuổi nhau ở lối vào thôn, chúng không muốn ở trong nhà.

- Anh Tần, anh vào rừng… một mình săn được con hươu sừng đao này sao?

Một cậu bé gầy gò kinh ngạc, mở to mắt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của mấy đứa trẻ đều đỏ bừng vì lạnh, chúng cùng nhau xúm lại, khi nhìn thấy con sói đầu lừa màu đen nặng vài trăm cân, tất cả đều giật mình.

Chúng nhìn chằm chằm vào hai thú mà Tần Minh xách theo, không nhịn được mà nuốt nước miếng.

- Lát nữa, tất cả các em đều đến nhà anh ăn thịt nhé.

Tần Minh cười nói.

Hắn kéo hai con mồi về nhà như một cơn gió.

Nhịn đói cả một đường, Tần Minh đã muốn được trải nghiệm cuộc sống ăn lông ở lỗ rồi. Hắn lập tức đun nước, đồng thời gọi Lục Trạch và Lương Uyển Thanh đến giúp đỡ.

- Tiểu Tần, em bị thương sao?

Lương Uyển Thanh rất tinh ý, vừa nhìn đã thấy vết máu trên vai hắn.

- Bị thương nhẹ thôi, không sao đâu.

Tần Minh lắc đầu.

Lục Trạch giúp hắn kiểm tra, thấy vết thương không sâu, đã đóng vảy rồi, anh ta mới yên tâm.

Chẳng mấy chốc, mùi thơm ngào ngạt đã lan ra khắp mảnh sân nhỏ này, trong nồi sắt, những miếng thịt to đang được ninh nhừ, trên đống lửa, một cái đùi hươu đang được nướng chín, mỡ không ngừng nhỏ giọt xuống.

Tần Minh đói đến mức bụng kêu ầm ầm, không thể chờ đợi thêm được nữa, hắn dùng dao nhỏ cắt một miếng mỏng từ đùi hươu, cũng không sợ nóng, trực tiếp bỏ vào miệng.

- Chín rồi, ngon lắm! Văn Duệ, hôm nay chú đã thực hiện được mong ước của cháu rồi nhé?

Văn Duệ nếm thử một miếng, đôi mắt của thằng bé cong thành hình trăng khuyết, cậu gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, bảo:

- Thơm quá, cháu quên mất đã bao lâu rồi mình không được ăn thịt, chú thật là giỏi!

Tần Minh gọi Lục Trạch và Lương Uyển Thanh, bảo họ ăn trước, lát nữa rồi xử lý chỗ thịt còn lại.

Văn Huệ mới hơn hai tuổi, chưa thể nhai đùi hươu nướng, nên chỉ có thể ăn thịt băm nhuyễn đã được nấu chín, thằng bé bĩu môi, nhìn chằm chằm vào miếng thịt to, khiến mọi người đều bật cười.

Tần Minh đang ở trong giai đoạn quan trọng của quá trình tái sinh, cơ thể của hắn đã nhiều lần phát ra tín hiệu mạnh mẽ, hắn vô cùng thèm ăn thịt, hiện giờ, hắn ăn ngấu ăn nghiến, cuối cùng cũng được thỏa mãn.

Lúc này, có mấy đứa trẻ thò đầu vào từ bên ngoài, những khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem bùn đất, chúng ngửi thấy mùi thịt thơm phức trong sân, ánh mắt của đứa nào đứa nấy đều sáng lấp lánh, nhưng chúng lại không dám bước vào.

Tần Minh lập tức vẫy tay, bảo:

- Hồi nãy, ở lối vào thôn, anh đã gọi các em rồi mà? Nhanh vào đây, ăn chung với tụi anh.

- Cảm ơn anh Tần.

- Chú thật là tốt…

Mấy đứa trẻ ríu rít, chúng rụt rè bước vào sân, chẳng mấy chốc, đứa nào đứa nấy đã phồng má, vừa ăn vừa lẩm bẩm nói ngon.

- Từ từ thôi, còn nhiều lắm.

Lương Uyển Thanh sợ mấy đứa trẻ bị nghẹn, bèn múc thêm canh thịt cho chúng.

Tần Minh cảm thấy máu thịt trong cơ thể mình như đang reo hò, giống như một vùng đất khô cằn được mưa móc tưới tắm, vô số mầm non đâm chồi nảy lộc, vạn vật sinh sôi, tràn đầy sức sống.

Hắn cảm nhận rõ ràng rằng, gân cốt của mình đang phát triển, thỉnh thoảng, xương cốt lại kêu lên răng rắc, hơn nữa, tai và mắt của hắn cũng trở nên tinh tường hơn, tinh thần trở nên vô cùng phấn chấn.

Cơ thể của hắn như được nuôi dưỡng trong bụng mẹ một lần nữa, thân thể đang thực sự tái sinh!

Lục Trạch và Lương Uyển Thanh đã ăn xong từ lâu, nhưng Tần Minh vẫn đang ăn ngấu nghiến, dạ dày của hắn như một cái hố không đáy vậy, cảnh tượng ăn uống này có phần đáng sợ, hơn nữa, cả người hắn đang không ngừng toát mồ hôi, bốc hơi thành làn sương trắng.

- Cơ thể đang tái sinh, đang trải qua quá trình biến đổi mạnh mẽ!

Lục Trạch cực kỳ kinh ngạc, anh ta không ngờ rằng, quá trình tái sinh của Tần Minh bắt đầu từ hôm qua, mà đến bây giờ vẫn chưa kết thúc, hơn nữa, nó còn đang diễn ra với tốc độ nhanh hơn, rốt cuộc hắn sẽ đạt đến trình độ nào đây?

Mấy đứa trẻ đã ăn no, bụng tròn xoe, khuôn mặt nhỏ nhắn của chúng đều lộ rõ vẻ mãn nguyện.

Tần Minh thấy chúng có vẻ không được tự nhiên, bèn cười nói:

- Tất cả đã ăn no rồi chứ? Vậy thì ra ngoài chơi đi.

Chẳng mấy chốc, tin tức hắn săn được hươu sừng đao và sơn hỗn tử đã lan truyền khắp nơi.

Mọi người trong thôn đều rất kinh ngạc, trong khoảng thời gian này, vùng đất hoang vu bên ngoài vô cùng nguy hiểm, rất nhiều người không dám vào rừng, vậy mà hắn lại có thể thu hoạch được nhiều như vậy.

Đặc biệt là, con sói đầu lừa biến dị kia vô cùng hung dữ, người bình thường gặp phải nó thì rất khó sống sót.

Tần Minh mới hơn mười sáu tuổi, làm sao có thể đối phó với con mãnh thú nặng vài trăm cân này được?

“Chẳng lẽ nó đã tái sinh trong thời kỳ hoàng kim rồi sao?”

Trong chốc lát, rất nhiều người đã đến sân nhà Tần Minh, hỏi han hắn về tình hình trong núi.

Nếu như an toàn, họ cũng định vào rừng săn bắn.

- Mẹ, con đói.

Một bé gái mặc quần áo chắp vá nói nhỏ.

Trong mùa đông thiếu thốn lương thực này, mùi thịt nướng trong sân càng trở nên thơm phức, mấy đứa trẻ nấp sau lưng người lớn, đều nhìn chằm chằm vào miếng thịt.

Tần Minh hiểu rõ cảm giác đói bụng là như thế nào, nhìn những khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì lạnh, vẻ mặt đáng thương kia, hắn vội vàng vẫy tay, nói:

- Tất cả lại đây ăn chung cho vui.

Những đứa trẻ này không ngồi xuống ngay, mà quay sang nhìn ba mẹ của mình trước, chúng rất thật thà và rụt rè.

Tần Minh lại nói:

- Các bác, cháu sẽ không mời các bác ăn ở đây, lát nữa, cháu sẽ chia cho mỗi nhà năm cân thịt.

- Tiểu Tần, làm vậy sao được…

- Cứ quyết định như vậy đi.

Tần Minh nói, cả thôn chỉ có mấy chục hộ gia đình, chia ra một ít cũng đủ rồi.

- Tiểu Tần đúng là một người tốt, lát nữa, mọi người cùng nhau xem xem, nhanh chóng tìm cho nó một cô vợ xinh đẹp đi, nó cũng không còn nhỏ tuổi nữa rồi.

- Chuyện này không vội.

Tần Minh vội vàng xua tay.

Không khí trong sân tràn ngập tiếng cười, lũ trẻ là vui vẻ nhất, chúng ngồi quây quần bên nhau, ăn đến mức mặt mũi bóng nhẫy.

- Tiểu Tần, cháu nói thật với chú đi, có phải cháu đã tái sinh rồi không?

Dương Vĩnh Thanh đến.

Trước khi đêm ngắn bắt đầu, ông ấy đã gặp Tần Minh, hai người mới chia tay không lâu, vậy mà đối phương đã có thể giết chết con sói đầu lừa biến dị rồi, đúng là khiến ông ấy giật mình.

Tần Minh mỉm cười gật đầu, nói:

- Chú Dương không phải đã nói rồi sao, có tiểu thư nhà quyền quý sắp xuống núi, bảo cháu phải cố gắng nâng cao bản thân, thể hiện thật tốt, hơn nữa, cháu lại gặp nguy hiểm trong rừng, bị kích thích, cơ thể cháu cứ nóng lên, đột nhiên cháu đã tái sinh rồi.

- Thằng nhóc này, đúng là không thật thà gì cả.

Dương Vĩnh Thanh vừa cười vừa chỉ vào hắn.

Những người có mặt ở đây đều biết rõ, tất cả là do thể chất của Tần Minh hơn người, đã tích lũy đủ lâu rồi.

- Tái sinh trong thời kỳ hoàng kim, đã mấy chục năm rồi, thôn Song Thụ chúng ta mới có người làm được điều này đấy!

Ông lão họ Lưu sống ở đầu thôn cảm thán.

Ai cũng biết điều này có ý nghĩa gì, nhìn khắp cả khu vực này, hắn cũng là người nổi bật, tương lai có vô vàn khả năng.

Trong thời tiết lạnh giá đến mức hơi thở cũng có thể biến thành băng này, cơ thể của Tần Minh lại giống như một cái lò sưởi, hơn nữa, nó ngày càng nóng hơn, rất nhiều mồ hôi túa ra, cả người hắn ướt sũng, sắp bị sương mù bao phủ rồi.

- Hoạt tính của máu thịt mạnh mẽ như vậy, còn dữ dội hơn chú hồi đó rất nhiều.

Bộ râu quai nón của Dương Vĩnh Thanh cũng run lên, ông ấy vô cùng kinh ngạc.

Ông ấy biết rõ, Tần Minh đang tái sinh từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, trước tiên giống như mùa thu, mùa đông, quét sạch lá úa, sau đó giống như mùa xuân, mùa hè, đâm chồi nảy lộc.

Lớp dịch nhờn trên bề mặt cơ thể chính là minh chứng cho thấy những thứ cạn bã, ô uế tích tụ từ trước đến nay đang bị loại bỏ, sức sống tràn đầy trong cơ thể, máu huyết như toả ra ánh sáng, hắn như được trở về trong bụng mẹ một lần nữa, thai nghén nên sức mạnh tái sinh tràn trề, mở ra giới hạn mới cho cơ thể.

Tần Minh cảm thấy buồn ngủ, sau khi ăn uống no say, hắn cảm giác bản thân như sắp chìm vào một giấc “ngủ đông” đặc biệt, đến nỗi sắp không mở mắt ra được nữa.

Hắn nhờ Lục Trạch chia thịt cho mọi người, còn bản thân thì làm theo bản năng của cơ thể, chuẩn bị về phòng đánh một giấc thật ngon.

Tuy những người khác cảm thấy kỳ lạ, nhưng họ không cảm nhận được rõ ràng như vậy.

Dương Vĩnh Thanh là người từng trải, ông ấy phát hiện ra Tần Minh như được bao phủ bởi làn sương trắng, hơn nữa, tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn lại giống như tiếng trống trận, điều này khiến ông ấy vô cùng chấn động!

Quan trọng nhất, đối phương vẫn đang trong quá trình “tái sinh”, vẫn chưa kết thúc.

Không lẽ, sau khi tái sinh lần này, Tần Minh có một tia hy vọng có thể sánh ngang với mấy thiếu niên nổi tiếng trong thành thị sáng rực ở phía xa kia sao?

Chẳng mấy chốc, Dương Vĩnh Thanh lại lắc đầu, cho dù tư chất của hắn có tốt đến mấy, thì làm sao có thể sánh bằng sự tích lũy qua hàng thế hệ của người ta được? Huống chi, bản thân những thiếu niên đó cũng đã vô cùng xuất sắc rồi.

Còn về hai thiếu niên nam nữ gần đây đã khiến cả thành thị kia phải kinh ngạc, vượt qua những người tái sinh trong thời kỳ hoàng kim của những năm trước, ông ấy cho rằng căn bản không cần nghĩ đến chuyện so sánh hắn với họ, chênh lệch lớn như khoảng cách giữa trời và đất vậy.