Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Bên ngoài thôn tối đen như mực, khó có thể nhìn rõ cảnh vật, có rất ít người ra ngoài vào thời điểm này.

- Chú Dương?

Vừa mới ra khỏi thôn không bao xa, Tần Minh đã trông thấy một người đàn ông có thân hình vạm vỡ.

Dương Vĩnh Thanh ngạc nhiên:

- Tiểu Tần, đêm ngắn còn chưa đến, sao cháu lại ra ngoài sớm thế?

- Cháu định ra ngoài thử vận may, xem có tìm được con thú nào bị chết rét không.

Tần Minh đáp.

Dương Vĩnh Thanh cười, nói:

- Hai chú cháu ta đúng là nghĩ giống nhau, chú vừa mới đi dạo một vòng ở phía ngoài, tiếc là không thu hoạch được gì.

Tần Minh sửng sốt, người đàn ông trung niên với khuôn mặt râu ria xồm xoàm này vậy mà vừa mới trở về từ bên ngoài, đúng là dậy sớm thật.

“Làm sao chú Dương có thể giống mình được, chẳng lẽ chú ấy đang truy tìm một loài thú quý hiếm nào đó ư?”

Hắn biết Dương Vĩnh Thanh rất lợi hại, là một trong số ít những người tái sinh ở thôn Song Thụ.

Hai người vừa mới trò chuyện được vài câu thì đã phát hiện có bóng đen chuyển động ở phía xa.

- Người tuần tra.

Dương Vĩnh Thanh thì thầm.

Trong thời đại không có mặt trời, vùng đất hoang vu bên ngoài vô cùng nguy hiểm, cần phải có những người có năng lực cao cường đi tuần tra, để cảnh báo nguy hiểm cho mọi người.

Một người đàn ông mặc áo giáp da xuất hiện, ông ta có dáng người khá cao lớn, đeo cung tên, cầm trường thương, tóc tai bù xù, cả người toát lên vẻ hoang dã, mạnh mẽ.

- Anh Thiệu.

Dương Vĩnh Thanh chủ động chào hỏi.

Thiệu Thừa Phong gật đầu, ông ta khoảng bốn mươi tuổi, ánh mắt rất sắc bén, ông ta dừng lại trước mặt hai người, nói:

- Còn trẻ như vậy mà đã đi ra ngoài với anh rồi, chẳng lẽ đây là thằng bệnh đó sao?

- Thằng bệnh đó là người ở thôn bên cạnh…

Dương Vĩnh Thanh giải thích.

- Thôn Song Thụ các anh đúng là không được rồi, đã mấy chục năm mà vẫn chưa có ai tái sinh trong thời kỳ hoàng kim.

Thiệu Thừa Phong nói thẳng, không chút khách khí.

Dương Vĩnh Thanh lại cảm thấy chuyện này rất bình thường, nhìn khắp cả khu vực này, có mấy ai có thể tái sinh được ở độ tuổi mười lăm, mười sáu cơ chứ, thiên phú là thứ không thể muốn là có.

Ông ấy nói:

- Trước đây, tôi thực sự không nhìn ra được thằng bệnh đó lại lợi hại đến vậy. Nghe nói, gần đây, sau khi được bồi bổ dinh dưỡng, thể chất của nó lại được nâng cao thêm một bậc.

Thiệu Thừa Phong gật đầu, nói:

- Đúng là không đơn giản, chỉ có điều, không biết nó có thể sánh vai với những cá nhân xuất sắc trong thành thị sáng rực ở phía xa kia hay không.

- Khó đấy, địa phương thế nào người dân thế nấy mà.

Dương Vĩnh Thanh cảm thán, ông ấy từng chứng kiến sự phồn hoa của thành thị, biết rõ sự huy hoàng mà những quyển sách rèn luyện sức mạnh cao cấp mang lại.

- Đúng vậy.

Thiệu Thừa Phong cũng đồng ý với thực tế này, ông ta nói:

- Nghe nói, ở đó có hai thiếu niên vô cùng xuất chúng đã nổi lên, một nam một nữ, vượt qua những người tái sinh trong thời kỳ hoàng kim của những năm trước, khiến cả khu đó đều phải kinh ngạc.

- Quả là vùng đất địa linh nhân kiệt.

Dương Vĩnh Thanh chỉ biết hâm mộ, chứ không hề ghen tị, bởi vì, những người đó ở rất xa nơi này, không thể so sánh hai bên với nhau được.

Tần Minh chăm chú lắng nghe, không xen vào.

Sau khi dừng lại một lúc, Thiệu Thừa Phong đã biến mất trong màn đêm.

Không ai biết, trong khu vực sâu thẳm của dãy núi tối đen như mực kia, rốt cuộc có những sinh vật cấp bậc nào sinh sống, có bao nhiêu chủng tộc nguy hiểm, cần phải có người tuần tra ở khu vực bên ngoài để theo dõi và đưa ra cảnh báo.

Tần Minh hỏi:

- Người tuần tra đều là những người lợi hại, ngày nào họ cũng phải vào rừng sao?

- Có một số người rất có trách nhiệm.

Dương Vĩnh Thanh đáp.

Tần Minh sững người, chẳng lẽ điều này có nghĩa là, cũng có những người rất vô trách nhiệm sao? Hắn không ngờ người đàn ông râu ria xồm xoàm có thân hình vạm vỡ này lại trả lời một cách úp mở như vậy.

- Hiện giờ, tình hình trong núi rất bất ổn, quá nguy hiểm, chú đoán, không bao lâu nữa, cấp trên sẽ tổ chức một cuộc “càn quét”, chắc chắn sẽ có con cháu của những gia tộc lớn tham gia. Tiểu Tần, cháu nên cố gắng lên, tranh thủ tái sinh trong thời kỳ hoàng kim.

Dương Vĩnh Thanh vỗ vai hắn, bảo:

- Nếu lỡ như được tiểu thư nhà quyền quý nào đó để mắt tới, biết đâu cháu có thể thay đổi vận mệnh của mình.

Hai người chia tay, Dương Vĩnh Thanh quay trở về thôn.

Tần Minh vừa tiếp thu phân tích những thông tin vừa rồi, vừa đi về phía vùng đất hoang vu bên ngoài.

Tốc độ của hắn rất nhanh, hắn lướt đi trên lớp tuyết dày đến ngực như đang cưỡi sóng, khiến cho những bông tuyết bị bắn tung tóe sang hai bên đường.

Lúc này, trời đã quang đãng hơn đôi chút, đêm ngắn đã đến, rừng rậm ẩn hiện trong màn đêm.

Tần Minh đứng ở bìa rừng, cảnh giác cao độ, bởi vì, không ai biết ở những nơi mà mắt thường không thể nhìn thấy, có những nguy hiểm gì đang rình rập.

“Ục ục”, bụng của hắn kêu lên, một lần nữa, cơ thể lại phát ra tín hiệu đói bụng, lúc nãy, khi gặp người quen trên đường, hắn đã cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng bây giờ thì không thể chịu đựng được nữa.

Dạ dày của hắn đang tiết ra axit, hắn nhìn chằm chằm vào khu rừng rậm rạp tối tăm, siết chặt cây xiên săn rồi lao vào trong.

Hắn đi qua nơi ở của con sóc biến dị, vượt qua ngọn núi thấp kia, đi xa hơn so với lần trước.

Sau khi đi khá sâu vào trong rừng, hắn đã phát hiện ra không ít dấu vết, ví dụ như xương thú bị gãy vụn, dấu chân cực kỳ to lớn, cũng không cần phải lo lắng việc tuyết quá dày sẽ khó di chuyển, bởi vì, rất nhiều sinh vật đã giẫm nát tuyết, tạo thành những con đường nhỏ.

Trong khu rừng hoang vu này, bỗng có tiếng thút thít vang lên, giống như tiếng phụ nữ đang khóc, nghe rất kỳ lạ.

Tần Minh lập tức tăng tốc, tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh trong rừng, chẳng mấy chốc, hắn đã đến gần đích.

Trong khu rừng tối đen như mực, có rất nhiều đôi mắt màu xanh lục đang nhìn về phía hắn, có hơn mười sinh vật đang lẩn khuất ở đó.

Những người không hiểu chuyện có thể sẽ bị tiếng khóc này dọa sợ, nhưng đối với những người thường xuyên đi lại trong vùng đất hoang vu này, đây có thể là một cơ hột tốt.

Tần Minh cầm cây xiên săn xông thẳng vào, lập tức có tiếng vỗ cánh vang lên, hơn mười sinh vật nhanh chóng bay lên trời, tất cả đều bị dọa chạy.

Đây là một loài chim ăn thịt sống về đêm, dài khoảng hai thước, thích sống theo bầy đàn, tiếng kêu giống như tiếng khóc, thức ăn của chúng là các loài động vật nhỏ, đôi khi, chúng cũng tấn công con người.

Tần Minh lao đến ngay lập tức, hắn thầm tiếc nuối, trên mặt đất chỉ còn lại một đống xương và mấy mảnh da thú rách nát dính máu, một con hươu sao đã bị chúng ăn sạch sẽ.

Cướp thức ăn từ miệng chim thất bại, hắn lập tức quay người bỏ đi, đề phòng bị loài chim ăn thịt này tấn công.

Ở khoảng đất trống này, cây cối thưa thớt, máu me be bét, trên mặt đất có dấu vuốt lớn hơn cả miệng bát, đây hẳn là nơi mà một loài mãnh thú cỡ lớn đã ăn thịt con mồi.

Còn về phần xác của con mồi, có lẽ đã bị những sinh vật ăn thịt khác tha đi rồi.

Đúng như Lục Trạch đã nói, hiện giờ, ngay cả khu vực ngoài rìa của rừng rậm cũng đã trở nên nguy hiểm, có thể tưởng tượng được, khu vực sâu bên trong sẽ nguy hiểm đến nhường nào.

Tần Minh cảnh giác cao độ, rời khỏi hiện trường đẫm máu kia.

Một lát sau, hắn phát hiện ra không ít dấu chân trên nền tuyết, lập tức phấn chấn, men theo dấu chân đó đi tiếp.

Trong màn đêm, có hơn hai mươi bóng đen đang đứng ở phía trước, chúng đều có kích thước không nhỏ, tụ tập lại với nhau, tạo nên cảm giác vô cùng áp bức.

“Hươu sừng đao!”

Tần Minh mừng rỡ.

Trước đây, rất hiếm khi có đàn hươu xuất hiện trong khu vực này.

Hắn lấy cung tên ra, nhắm vào một con hươu đực to lớn.

Đây không phải là loài hươu hiền lành, mỗi hươu đực trưởng thành đều có sáu cái sừng được phân bố ở hai bên và phía trước đầu, sừng của chúng đều dẹt và sắc nhọn giống như sáu thanh đao được làm bằng thép, nếu bị chúng húc phải, chắc chắn sẽ có một lỗ thủng chí mạng xuất hiện trên người.

Ngay cả một số loài mãnh thú cũng không dám đối đầu trực diện với chúng mà chỉ dám tấn công từ phía sau, nếu con người rơi vào bầy hươu này thì sẽ rất thảm.

Tần Minh kéo căng cây cung cứng cáp, “vút” một tiếng, mũi tên sắt bắn ra nhanh như chớp, xuyên thủng phổi của con hươu đực.

Hươu sừng đao vốn rất hung dữ, dám đối đầu với đủ loại thú săn mồi. Sau khi trúng tên, con hươu đực to lớn này không hề bỏ chạy, mà lại lao thẳng về phía Tần Minh.

Sau khi bị kinh động trong chốc lát, nguyên đàn hươu cũng chạy theo nó, tuyết văng tung tóe, tiếng móng chân vang lên dày đặc, cả khu rừng đều bị rung chuyển nhẹ.

Tần Minh không hề hoảng sợ, hắn lại giương cung, vẫn bắn trúng một cách chính xác, mũi tên sắt có lực rất mạnh, cắm sâu vào người con hươu, khiến cơ thể của nó lảo đảo mấy cái.

Hắn cất cung tên đi, bình tĩnh trèo lên một cái cây rất to, trốn ở trên độ cao mấy mét.

Trong rừng rậm, sau khi con mồi trèo lên cây thì rất khó để nhắm vào nó, bởi vì, trên đó có rất nhiều cành cây chắn ngang tầm mắt.

Sau khi chạy được một đoạn, con hươu đực to lớn kia loạng choạng, không trụ vững nữa, ngã xuống đất một cái “ầm”.

Cả đàn hươu hoảng sợ, tất cả đều dừng lại, sau đó, chúng nhanh chóng chạy ra xa, tiếng móng chân ầm ầm vang vọng.

Tần Minh đợi một lúc, thấy không có con thú nguy hiểm nào xuất hiện, hắn mới nhảy xuống khỏi cây, cầm cây xiên săn đi đến chỗ con hươu.

Con hươu sừng đao màu nâu sẫm này vô cùng to lớn, ít nhất cũng nặng bảy trăm cân, mặc dù đã vào mùa đông, nhưng nó cũng không hề gầy đi.

Hắn vô cùng hài lòng với chiến lợi phẩm này.

Trong rừng rất nguy hiểm, không nên ở lại lâu, hắn kéo con hươu đao, lập tức quay trở về theo đường cũ.

Hắn đã cảm nhận được lợi ích của việc “tái sinh”, sau khi sức mạnh tăng lên, kéo con mồi nặng như vậy đi trên tuyết mà hắn lại không hề cảm thấy mệt mỏi.

Trong rừng có rất nhiều loại cây, ví dụ như cây thông rụng lá, cây vân sam…, chúng đều cao hàng chục mét, vươn thẳng lên bầu trời đêm.

Gió núi ngày càng lớn, cuốn theo rất nhiều bông tuyết đập vào mặt khiến hắn đau rát.

Trong cơn gió lạnh buốt, da gà da vịt của Tần Minh nổi hết cả lên, vậy mà lại có một đôi vuốt lớn đầy lông lá bấu lên vai hắn từ phía sau.

Đồng thời, hắn cảm nhận được một luồng hơi nóng phả vào sau gáy, hắn nhận ra, đó hẳn là một cái miệng đầy máu, nó đã đến gần, định cắn đứt gáy của mình.

Hắn lập tức rụt vai lại, ngồi xổm xuống, lăn sang một bên.

Mặc dù vậy, hắn vẫn bị thương, đôi móng vuốt lớn bấu lên vai hắn rất mạnh, chẳng khác nào móc sắt sắc nhọn, chúng xé rách áo bông của hắn, khiến bờ vai hai bên đều bị thương.

Tuyết vỡ tung, một bóng đen cao lớn, vạm vỡ đến đáng sợ vậy mà lại trốn bên trong lớp tuyết, sau khi nhảy lên, nó lập tức đuổi theo hắn.

Tần Minh phản ứng rất nhanh, di chuyển trên mặt đất như rắn, thoát khỏi sự truy đuổi trong gang tấc.

Bóng đen hung dữ nọ lại lao tới, đôi vuốt sắc nhọn kia có thể cào nát mặt người, còn có cái miệng rộng ngoác kia thì đang há ra, để lộ hàm răng sắc nhọn, sáng bóng.

Tuy không đừng dậy kịp nhưng Tần Minh lại không hề hoảng loạn, hắn rất bình tĩnh đưa hai tay ra, nắm chặt lấy hai chi trước của nó, khống chế nó một cách chắc chắn.

Đôi vuốt đáng sợ kia ở rất gần mặt hắn, gần như đã chạm vào, nhưng chúng không thể nào đè xuống được.

Sau khi đối mặt trực diện, cuối cùng, Tần Minh cũng nhìn rõ hình dáng của sinh vật này.

Nó có một cái đầu lừa rất to, miệng rộng, sau gáy là một bộ lông đen rất dài, thân hình giống như chó sói, trông vô cùng hung dữ, nó đang định cắn vào cổ họng của Tần Minh.

Tình thế hiện tại vô cùng nguy hiểm, luồng khí nóng từ cái miệng đầy máu kia phả vào mặt Tần Minh, mang theo mùi tanh nồng nặc.

Hắn không hề hoảng loạn, nắm chặt hai chi trước của nó, dùng chính móng vuốt của nó để đối phó với hàm răng sắc nhọn kia, ngăn chặn không cho nó cắn được mình.

Đồng thời, trong lúc giằng co, hắn đã cuộn người lại, thu chân, dồn sức, sau đó, hắn đột nhiên đá ra, đạp mạnh vào bụng của nó.

Tần Minh đang trong quá trình tái sinh, sức mạnh của hắn lớn đến kinh ngạc, chỉ với một cú đá, hắn đã khiến con thú nặng vài trăm cân này lật nhào, lăn lộn trên mặt đất.

- Sói đầu lừa!

Hắn nhìn chằm chằm vào con mãnh thú màu đen phía trước.

Nó còn được gọi là “sơn hỗn tử” (nghĩa là lưu manh trên núi), có đầu lừa, thân sói. Tuy nhiên, nó còn hung dữ hơn sói rất nhiều, cá thể bình thường nặng ít nhất một trăm tám mươi cân, con này rõ ràng đã bị biến dị, nặng ít nhất bốn trăm cân.

Nếu người bình thường gặp phải nó thì chắc chắn sẽ mất mạng!

Tứ chi của nó rất dài, nó có thể đứng thẳng người và di chuyển, một số người già sống lâu ở địa phương này từng bắt gặp cảnh sơn hỗn tử vác con mồi đi, trông vô cùng kỳ lạ.

Con vật biến dị trước mắt vừa hung dữ, vừa nhanh trí, ngay khi đứng dậy, nó đã ấn cây xiên săn của Tần Minh xuống đất.

Tần Minh im lặng, con này thực sự đã có trí tuệ khá cao, biết cách tách hắn ra khỏi vũ khí.

Sói đầu lừa hung dữ nhìn chằm chằm vào hắn, bộ lông dày của nó dựng đứng lên, nó đột nhiên đứng thẳng dậy, cơ thể lập tức cao hơn một đoạn, nó gầm gừ, toả ra khí thế bức người.

Tần Minh không hề sợ hãi, hắn rút dao găm sau lưng ra, xông về phía trước, đang trong quá trình tái sinh, nếu đối đầu trực diện, hắn cho rằng mình có thể đánh chết nó bằng tay không.

Sói đầu lừa lao tới, mang theo một luồng gió tanh tưởi, khiến tuyết trên mặt đất bay tứ tung, nó gầm lên, làm cho những bông tuyết trên cành cây rơi xuống lả tả.

Con dao găm trong tay Tần Minh va chạm với móng vuốt của nó, phát ra âm thanh leng keng.

Sói đầu lừa đứng thẳng người, hai mắt đỏ ngầu, nó định ôm chằm lấy hắn rồi cắn xé.

Tần Minh di chuyển nhanh như chớp, ánh đao lóe lên, máu chảy ra từ miệng nó, răng nanh của nó bị chặt đứt.

Hắn nhanh chóng đuổi theo, chân phải của hắn quét mạnh vào người nó như một cây roi sắt, nó kêu lên thảm thiết, kèm với đó là tiếng xương gãy truyền đến.

Tần Minh lao tới, ấn con sói đầu lừa nặng bốn trăm cân xuống đất, đấm xuống liên tục.

“Rắc” một tiếng, cổ của sói đầu lừa bị hắn đánh gãy, nó nằm im bất động trên mặt đất.

Nó là sinh vật biến dị, bộ lông đen bóng rất có giá trị, được hắn bảo quản tương đối nguyên vẹn.

Nếu có người ngoài ở đây, chắc chắn họ sẽ kinh ngạc, con sói đầu lừa biến dị hung dữ này vậy mà lại bị Tần Minh đánh chết bằng tay không.

Chẳng mấy chốc, Tần Minh đã phát hiện ra một mũi tên sắt còn sót lại trên người nó.

Hắn có thể khẳng định, đây hẳn là sinh vật biến dị đã tấn công bản thân trên đường vào lần hắn tìm được tổ sóc đỏ biến dị trước đó.

Lúc đó, vì khoảng cách khá xa nên hắn không nhìn rõ, tuy nhiên, hắn cũng đã bắn trúng sinh vật nọ.

Tần Minh sờ lên vai, vết thương không sâu, máu đã ngừng chảy. Vừa rồi, tình thế thực sự rất nguy hiểm, nếu hắn phản ứng chậm một chút thì không chỉ hai bên vai của hắn đã bị xé rách, mà đến gáy cũng bị cắn đứt.

Hắn đã tiêu tốn không ít năng lượng, bụng đói ùng ục, hắn rất muốn nướng chín một cái đùi hươu ngay tại chỗ để ăn cho đỡ đói.

Tuy nhiên, hành động đốt lửa trong màn đêm chẳng khác nào đặt một ngọn hải đăng giữa biển sương mù, sẽ khiến hắn bị tất cả các sinh vật trong rừng phát hiện, quá nguy hiểm.

Tần Minh nhìn con sói đầu lừa dưới chân và con hươu đao cách đó không xa, rồi nhìn về phía ngọn núi thấp phía trước, mang theo hai con thú to lớn như vậy để vượt núi thì rất phiền phức.

Hắn quyết định “giảm tải” cho mình.

Sau khi bị hắn dùng dao găm rạch lớp da ra, cơ vẫn còn ấm thể của con hươu sừng đao và con sói đầu lừa vừa mới chết lập tức phun ra máu tươi, nhuộm đỏ cả nền tuyết.

Tuy là một thiếu niên có vẻ ngoài thư sinh, nhưng hắn lại có khả năng sinh tồn trong tự nhiên rất mạnh, bởi vì, hắn luôn phải tự sinh tồn trên thế gian này.

Hắn ra tay nhanh chóng, xử lý nội tạng của hai con mồi một cách đơn giản và hiệu quả, sau đó, hắn lập tức chôn chúng xuống đất, che giấu mùi máu tanh.

“Hy vọng gần đây không có sinh vật nguy hiểm nào.”

Tần Minh cho rằng sẽ không có vấn đề gì, dù sao thì đây cũng chỉ là khu vực phía ngoài rừng rậm.

Tuy nhiên, vừa mới đi đến lưng chừng núi, hắn đã nghe thấy tiếng động lớn vang lên từ phía xa.

Đó không phải là tiếng động bình thường, nó khiến rất nhiều loài chim trong rừng bay lên trời, không ít loài thú cũng bỏ chạy tán loạn.

“Mùi máu tanh đã thu hút mãnh thú rồi sao?”

Tần Minh nhíu mày, nhìn về khu rừng rậm rạp ở phía xa.

Tiếng động ngày càng gần, kèm theo đó là tiếng gầm rú, tuyết trên mặt đất bị xới tung, thỉnh thoảng còn có tiếng cành cây bị gãy vọng đến.

Chẳng mấy chốc, hắn đã nhìn thấy một con thú khổng lồ, nó cao lớn, vạm vỡ như một chiếc xe bọc thép, trông vô cùng dữ tợn, nó hất tung tất cả chướng ngại vật trên đường đi.

Nó bị thương, máu loang lổ đầy trên người, đây hẳn là một con mãnh thú vừa mới thua trận, nên mới chạy đến khu vực này, nó không phải đang nhắm vào Tần Minh.

Hắn hít một hơi lạnh, đó vậy mà lại là một con lợn rừng, cơ thể của nó lớn đến kinh ngạc, chí ít cũng nặng hơn một nghìn năm trăm cân.

Phải biết rằng, một con lợn rừng nặng sáu trăm cân là đã có thể xưng bá trong bầy đàn, con này còn vượt xa đồng loại của nó, toàn thân đều là lông cứng như kim thép, cặp răng nanh trắng như tuyết còn dài hơn cả cánh tay của người trưởng thành, trông vô cùng hung dữ.

Tần Minh thầm nghĩ, ngay cả con lợn rừng to lớn như vậy mà cũng bị đánh bại, vậy thì sinh vật đang truy đuổi nó là thứ gì?

Ban đầu, hắn tưởng rằng con thú to lớn này sẽ đi ngang qua dưới chân núi rồi bỏ đi, nào ngờ, nó hít hà, sau đó vậy mà lại xông lên núi.

Sau khi bị thương, nó trở nên cực kỳ nhạy bén, mùi máu tanh trong rừng đã thu hút nó.

Tần Minh nhận ra rằng bản thân đã gặp rắc rối lớn, không chỉ vì con thú khổng lồ này cực kỳ nguy hiểm, mà còn vì sinh vật bí ẩn đang truy đuổi nó cũng có thể sẽ đuổi theo đến đây.

Hắn mơ hồ nghe thấy tiếng động vang lên từ khu rừng rậm rạp ở phía xa.

Gió dần yếu đi, từ từ biến mất.

Con lợn rừng to như quả núi kia xông tới, nó hung hăng giẫm đạp một cách tàn bạo, khiến cho tuyết bay tứ tung, dọc con đường mà nó đang lao thẳng, những cành cây chắn đường la liệt trên nền đất, có mấy thân cây khô còn bị gãy ngang thân

Sắc mặt của Tần Minh hơi thay đổi, hắn trèo lên một cái cây lớn mà phải cần đến mấy người ôm mới hết, rồi nhìn xuống từ trên cao, chuẩn bị dùng cung tên bắn vào những bộ phận yếu hại của nó như đôi mắt, trái tim… khi nó đến gần.

Con lợn rừng to lớn kia đến gần, bộ lông đen cứng cáp của nó dựng lên, khi nó ngẩng đầu, có thể thấy rõ, khuôn mặt của nó vậy mà lại có một lớp vảy đen toả ra ánh sáng kim loại lạnh lẽo, khiến nó trông càng thêm dữ tợn, hung ác.

Tần Minh nhíu mày, biết bản thân đã hoàn toàn bị con lợn rừng to lớn này để mắt tới, hắn đặt mũi tên sắt lên dây cung, nhắm vào phía dưới.

Đột nhiên, hắn cảm thấy có gì đó không ổn, cả khu rừng bỗng chốc trở nên yên tĩnh, những con chim tước, những loài mãnh cầm vừa rồi còn bay lượn trên bầu trời, giờ đều biến mất tăm, những con thú đang bỏ chạy trên mặt đất cũng như thể đã biến mất, cả khu rừng rộng lớn bỗng chốc không còn một tiếng động nào, vô cùng kỳ lạ.

Đồng thời, hắn nhìn thấy một luồng sáng xuất hiện trên đỉnh núi ở phía xa, ban đầu, nó rất dịu nhẹ, nhưng chẳng mấy chốc, nó đã trở nên rực rỡ, dần dần bay lên cao.

Lúc này, con lợn rừng hung dữ kia vậy mà không dám phát ra một tiếng động nào, nó lặng lẽ lùi lại, như thể sợ đụng phải cành cây, nó cẩn thận như một chú mèo con, trốn vào khu vực tối tăm, rậm rạp, cuối cùng, nó còn chui xuống một hố sâu, dùng tuyết vùi lấp bản thân.

Trong thời đại màn đêm kéo dài mãi mãi này, trên bầu trời đáng lẽ không có gì cả, quanh năm đều tối đen như mực.

Nhưng lúc này, trên bầu trời đêm, luồng sáng kia ngày càng rực rỡ, giống như một vầng trăng sáng treo lơ lửng trên cao.

Tần Minh vô cùng chấn động, bởi vì, hắn biết, đó thực ra là một con côn trùng.