Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

(Kim lũ ngọc y: đồ liệm của vua chúa và quý tộc thời Hán, Trung Quốc)

Đêm ngắn sắp kết thúc, Tần Minh tỉnh dậy, đá mặt trời trong chậu đồng tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, không gian trong nhà yên tĩnh không một tiếng động.

Hắn cảm thấy vô cùng khát nước, cổ họng như muốn bốc khói, sau khi uống liền mấy bát nước đá lớn, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng mấy chốc, hắn đã phát hiện ra điều bất thường, bộ quần áo mặc trên người hơi chật, dường như không còn vừa nữa.

Hắn nhận ra điều gì đó, bèn đi đến khung cửa để so sánh, xác định rằng cơ thể của mình đã cao lên một chút.

Tần Minh hơi ngẩn người, hắn chỉ ngủ một giấc, nhưng quá trình này lại vượt quá sức tưởng tượng, trong một khoảng thời gian ngắn, cơ thể đã thai nghén nên sức mạnh tái sinh dồi dào, nền tảng bẩm sinh của hắn lại được phát triển một lần nữa.

Hắn duỗi tay duỗi chân, cảm thấy bản thân như có được sức mạnh vô tận, sau khi ra sân, hắn dễ dàng bế hai chiếc cối xay đá lên.

Tiếp theo, hắn thử nâng chúng lên bằng một tay, tuy cảm thấy rất nặng, nhưng hắn vẫn có thể trụ được một lúc.

Bản thân Tần Minh cũng giật mình, hiện giờ, hắn vậy mà có thể nâng vật nặng bốn trăm cân chỉ với một tay, chẳng phải điều này đồng nghĩa, hắn không hề thua kém mấy thiếu niên nổi tiếng trong thành thị sáng rực ở phía xa kia sao?

Hắn cởi bỏ bộ quần áo không còn vừa với mình nữa, phát hiện lớp vảy máu trên vai vậy mà đã bong ra, không hề để lại sẹo, đây cũng là biểu hiện của quá trình tái sinh.

Sau đó, hắn bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Tần Minh ninh một nồi canh thịt, rồi nướng những miếng sườn sói cho đến khi dậy mùi thơm phức, nguyên liệu là sinh vật biến dị, đủ để đáp ứng nhu cầu của cơ thể trong quá trình “tái sinh”.

Hắn ăn ngấu ăn nghiến, uống canh ừng ực, lúc đầu, cơ thể của hắn vốn đã rất nóng, giờ lại càng toát mồ hôi đầm đìa, một luồng nhiệt chảy trong cơ thể, lan ra khắp người.

Tuy đã bước vào giai đoạn cuối của quá trình tái sinh, nhưng dù sao thì nó vẫn chưa kết thúc, hắn muốn thừa thắng xông lên, kích hoạt hoàn toàn hoạt tính của cơ thể, thúc đẩy quá trình này một cách toàn diện.

Thể chất của hắn được nâng cao mạnh mẽ, những động tác có độ khó cao trước kia, giờ đây, lại được hắn thực hiện một cách tùy ý, trông vô cùng nhẹ nhàng.

Trong cơ thể Tần Minh như có một ngọn lửa đang bùng cháy, muốn xuyên qua da thịt mà chiếu sáng ra ngoài.

Cuối cùng, trên bề mặt cơ thể hắn, từng mảng “chấm vàng” xuất hiện, tiếp đó, chúng “đâm chồi nảy lộc”, có ánh sáng màu vàng kim lóe lên, tuy vô cùng nhỏ bé, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Điều này rất khác thường, chưa từng xảy ra trước đây.

“Lông vàng” mọc ra từ máu thịt, mang theo vết máu nhàn nhạt, thoạt trông có vẻ đáng sợ, nhưng chúng lại không hề gây hại cho cơ thể hắn.

Tần Minh cảm thấy vô cùng thoải mái, khí huyết trong cơ thể ngày càng tươi mới, tràn đầy sức sống và năng lượng, quá trình này giống như đang “thải độc”.

Ngay sau đó, hắn đã hiểu ra, đây là quá trình tái sinh toàn diện, loại bỏ hết những chất độc hại.

Dường như những lỗ chân lông ban đầu không đủ dùng, nên mới có từng cụm “lông vàng” mọc lên, chui ra khỏi cơ thể, lẫn với một ít máu, mang theo những thứ cặn bã, ô uế.

Ánh sáng màu vàng kim không ngừng hiện ra, dày đặc như những cây kim vàng đang di chuyển, chúng tương hỗ với nhau, đan xen trên bề mặt cơ thể Tần Minh, giống như đang khâu vá quần áo, tạo nên một cảnh tượng kỳ lạ.

Cộng thêm làn sương trắng nhàn nhạt bên ngoài cơ thể, khiến hắn trông rất có tiên khí.

Hắn không biết mệt mỏi, tiêu hao rất nhiều năng lượng, đói thì ăn sườn sói, nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục kích thích hoạt tính của cơ thể.

Thỉnh thoảng, hắn cũng nghiên cứu cuốn “Hắc Dạ Minh Tưởng Thuật Sơ Giải” của Lục Trạch.

Suốt cả đêm, Tần Minh toát ra rất nhiều mồ hôi, quá trình trao đổi chất diễn ra vô cùng mạnh mẽ.

Cơ thể của hắn tê dại, giống như đang đâm chồi nảy lộc, tràn đầy sức sống, mang theo hơi thở của vạn vật sơ sinh.

Khi cơn buồn ngủ ập đến dữ dội, hắn dừng mọi động tác lại.

Hắn nhận ra rằng mình sắp bước vào giai đoạn “ngủ đông” cuối cùng.

Sau khi tắm rửa qua loa, hắn nằm xuống giường đất, mí mắt gần như không thể mở ra được nữa.

Trong cơn mơ màng, hắn nhìn thấy ánh sáng màu bạc nhàn nhạt xuất hiện trên bề mặt cơ thể, hơn nữa, còn có rất nhiều lông vàng mọc ra, giống như những cây kim vàng đang bay lượn, “dệt vải” trong làn sương mù màu trắng bạc.

Tuy vô cùng buồn ngủ, nhưng Tần Minh vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, những sợi chỉ vàng đan xen vào nhau, chia ánh sáng màu bạc thành từng mảnh nhỏ, tạo thành vô số ô vuông nhỏ xíu, nhìn tổng thể, cơ thể của hắn như được bao phủ bởi một bộ “kim lũ ngọc y”.

Hắn hơi ngẩn người, suy nghĩ lan man, nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Khi các vị hoàng đế thời cổ đại qua đời, họ đều được mặc áo ngọc, nằm trong quan tài bằng ngọc, áo được làm bằng chỉ vàng, thể hiện mong muốn trường sinh bất lão của họ, cho dù đã chết, họ vẫn muốn theo đuổi điều đó.

Chẳng lẽ “bí kíp gia truyền” mà hắn học được từ nhỏ lại đặc biệt đến vậy sao? Khi tái sinh, cơ thể sẽ tự động tỏa ra một làn sương mù màu trắng, những sợi chỉ vàng kết nối với nhau, khiến cho hắn vậy mà lại giống như đang mặc một bộ kim lũ ngọc y vậy.

Không lẽ, các vị hoàng đế thời cổ đại đã từng nghe được một số lời đồn đại nào đó, nên mới ra lệnh cho người ta chế tạo kim lũ ngọc y sao?

Hắn lắc đầu, cảm thấy bản thân đã nghĩ quá nhiều rồi. Sau đó, hắn không thể chống đỡ được nữa, chìm vào giấc ngủ say.

Đêm ngắn đến, Tần Minh tỉnh dậy, cảm thấy cơ thể cứng đờ, chẳng mấy chốc, hắn đã hiểu rõ tình hình hiện tại, đêm qua, hắn đã toát ra rất nhiều mồ hôi, hơn nữa, khi những sợi chỉ vàng bay lượn, chúng còn mang theo một ít máu, những thứ “cặn bã, ô uế” này, sau khi khô lại trên bề mặt cơ thể, đã tạo thành một lớp kén mỏng.

Trong chum nước có một tảng băng lớn, hắn đập vỡ nó ra rồi đun một nồi nước nóng, sau khi tắm rửa sạch sẽ, hắn thay một bộ quần áo rộng rãi, sạch sẽ, lập tức cảm thấy sảng khoái, dễ chịu.

Rõ ràng, nhiệt độ cơ thể của hắn đã giảm xuống, điều này cũng có nghĩa là quá trình “tái sinh” gần như đã kết thúc.

Tần Minh đi ra sân, lại bê hai chiếc cối xay đá lên, lần này, hắn cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, có thể dùng một tay để nâng chúng trong thời gian dài.

Tiếp theo, hắn đặt thêm một tảng đá nặng hơn một trăm cân lên trên.

“Nặng quá!”

Hắn cảm thấy tay mình rất nặng, khá vất vả.

Hai chiếc cối xay đá thô kệch, cộng thêm tảng đá dùng để luyện tập cánh tay, tổng cộng nặng hơn năm trăm cân, nhưng hắn vẫn có thể dùng một tay để nâng chúng lên.

Lục Trạch từng kể cho hắn rằng, trong thành thị sáng rực ở phía xa kia, có một thiếu niên có thể nâng được cái đỉnh nặng sáu trăm cân.

Đôi mắt của Tần Minh sáng ngời, hắn nở nụ cười rạng rỡ, hai cánh tay của hắn có sức mạnh hơn một nghìn cân.

Còn về những thành thị bí ẩn, xa xôi ở nơi tận cùng của thế giới kia, hắn không biết những người tái sinh trong thời kỳ hoàng kim ở đó lợi hại đến mức nào.

Tần Minh xách nửa con hươu sừng đao, một cái đùi sau và một ít sườn của con sói đầu lừa, đi sang sân nhà bên cạnh.

- Tiểu Tần, nhiều quá…

- Anh Lục, chị dâu, một mình em ăn không hết, dù sao em cũng sẽ vào rừng, thường xuyên thay đổi khẩu vị thì tốt hơn.

Tần Minh nói.

Khoảng thời gian trước, nếu không có Lục Trạch chăm sóc, có lẽ hắn đã chết đói rồi.

- Chú thật là tốt, nếu không thì mấy ngày nữa, nhà cháu sẽ phải chịu đói rồi.

Văn Duệ vô cùng vui vẻ, bởi vì, thằng bé từng nghe ba mẹ than rằng lương thực trong nhà sắp hết rồi.

Tần Minh xoa đầu thằng bé, nói:

- Có chú ở đây, sao có thể để cháu chịu đói được.

Con sóc biến dị trong lồng đang nhảy nhót lung tung, chỉ có nó là đang tức giận, nó kêu “chít chít” về phía Tần Minh, con thú nhỏ này rất thù dai.

- Tiểu Tần…

Trưởng thôn Hứa Nhạc Bình đến, ông mặc áo khoác bằng da thú, khoảng bốn mươi mấy tuổi, khuôn mặt hơi vuông vức, lông mày rậm, đôi mắt sáng ngời, cơ thể cường tráng, khỏe mạnh.

- Chú Hứa.

Tần Minh chào hỏi ông.

Ông cười sảng khoái, nói:

- Chú biết cháu sẽ làm nên chuyện mà, cháu phóng một bước này, có thể coi là một bước tiến vàng đấy.

Ông rất muốn biết, sau khi Tần Minh tái sinh trong thời kỳ hoàng kim, thể chất của hắn sẽ mạnh mẽ đến mức nào.

- Tiểu Tần, cơ thể của em cao lên rồi, quá trình tái sinh đã kết thúc rồi sao?

Lục Trạch hỏi.

Tần Minh vừa định trả lời thì đột nhiên cảm thấy một luồng gió mạnh ập đến.

Tay phải của Hứa Nhạc Bình giống như một con dao, ông ấy bất ngờ chém về phía cổ của Tần Minh.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, ở khoảng cách gần như vậy, người ta không thể nào phòng bị được.

Nhưng Tần Minh lại né tránh thành công, đồng thời phản công một cách chính xác, hắn nắm lấy cổ tay của ông ấy một cái “bốp”.

- Tốc độ phản ứng của cháu còn nhanh hơn những người tái sinh khác rất nhiều.

Hứa Nhạc Bình kinh ngạc, ở khoảng cách gần như vậy, ông lại ra tay bất ngờ, ngay cả loài mãnh thú nhanh nhẹn nhất cũng khó mà né tránh được.

Lương Uyển Thanh kêu lên một tiếng, sau đó mới nhận ra rằng ông ấy đang kiểm tra thực lực của Tần Minh sau khi tái sinh.

Cổ tay của Hứa Nhạc Bình bị nắm chặt, vậy mà ông không thể nào lay chuyển được.

- Sức mạnh sau khi tái sinh của cháu…

Ông lộ vẻ kinh ngạc.

Lục Trạch và Lương Uyển Thanh thì đang rất mong đợi, họ hy vọng thể chất của Tần Minh có thể được nâng cao một bậc, có sự thay đổi về chất.

Bởi vì, điều này liên quan đến cả cuộc đời của một con người, là cơ hội thay đổi vận mệnh.

Tần Minh buông tay ra.

Mí mắt của Hứa Nhạc Bình giật liên hồi, là người tái sinh có thực lực mạnh nhất thôn Song Thụ, ông đã nhận ra thiếu niên trước mắt vẫn chưa dùng hết sức.

Ông nói một cách nghiêm túc:

- Chú đoán, sức mạnh của cháu sắp đạt đến sáu trăm cân rồi.

Lương Uyển Thanh nghe vậy thì há hốc mồm, phải biết rằng, những người tái sinh ở khu vực này có thể nâng được cái đỉnh nặng năm trăm cân đã là cực hạn rồi.

Lục Trạch vô cùng kích động, nói:

- Như vậy… dù có đến thành thị ở phía xa kia, thì em cũng không hề thua kém ai.

- Chú lợi hại nhất!

Văn Duệ vỗ tay reo hò.

- Lão Hứa, người của đội tuần tra đến rồi.

Dương Vĩnh Thanh xuất hiện, vừa hay nghe thấy những lời vừa rồi, ông ấy cũng vô cùng chấn động.

Ông nhận ra rằng, Tần Minh đã phá vỡ giới hạn của những người tái sinh ở địa phương này.

Người tuần tra xuất hiện, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra, Hứa Nhạc Bình và Dương Vĩnh Thanh nhanh chóng rời đi.

Khoảng mười lăm phút sau, có người đến gọi Tần Minh, bảo hắn đến nhà trưởng thôn.

Hắn hơi khó hiểu, sao lại tìm đến hắn?

- Tất cả những người tái sinh đều phải tham gia, nghe người của đội tuần tra nói về tình hình trong dãy núi lớn.

Người đến thông báo.

Nhà của Hứa Nhạc Bình rất náo nhiệt, tính cả Tần Minh, trong thôn có tổng cộng bảy người tái sinh, hiện giờ, tất cả đều đã đến, ngay cả ông lão họ Lưu đã hơn bảy mươi tuổi cũng không vắng mặt.

Đá mặt trời chiếu sáng căn phòng, không khí tại hiện trường rất hòa hợp, người của đội tuần tra tên là Phùng Dịch An, đang nói về tình hình trong núi.

- Khoảng thời gian trước, từ trường trên núi hỗn loạn, nếu đi sâu vào trong thì rất dễ bị lạc, hơn nữa, còn có không ít chuyện kỳ lạ xuất hiện, suối lửa mà một số sinh vật nguy hiểm sinh sống gần như đã tắt, nhưng trong màn sương mù dày đặc kia, lại có suối lửa cao cấp xuất hiện.

Phùng Dịch An có một bộ râu quai nón, trông rất thô kệch, hào sảng, ông ta uống cạn chén trà trong một hơi.

Cuối cùng, Tần Minh cũng đã biết, tại sao gần đây trên núi lại hỗn loạn như vậy, đến nỗi còn có một số loài thú khổng lồ xuất hiện ở khu vực ngoài rìa rừng rậm.

Đó là vì, trên núi có biến, nơi ở của một số danh cầm, dị thú đã gặp vấn đề, chúng di chuyển, khiến cho những sinh vật khác phải chạy trốn ra ngoài.

- Tình hình có trở nên tồi tệ hơn không, nếu có loài sinh vật cấp cao nào đó xông ra ngoài thì phải làm sao?

Có người hỏi.

- Mọi người cứ yên tâm, cấp trên sẽ vào núi để nói chuyện với những sinh vật bí ẩn kia, để khu vực này nhanh chóng khôi phục lại sự yên bình.

Phùng Dịch An cho biết, cho dù đàm phán thất bại, cũng sẽ có những nhân vật tai to mặt lớn ngăn chặn những sinh vật cấp cao trong núi.

- Để đề phòng bất trắc, các thành viên của đội tuần tra sẽ luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, còn các thôn xóm bên ngoài dãy núi lớn, tất cả những người tái sinh cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.

Phùng Dịch An giải thích, cấp trên giăng lưới chủ yếu là để đề phòng những sinh vật cấp cao, có thể sẽ có một số “con cá nhỏ” lọt lưới.

Mọi người nghe vậy thì đều lộ vẻ nghiêm trọng, nếu cần thiết, những người tái sinh sẽ phải tham chiến!

Phùng Dịch An cười, trấn an:

- Không cần phải căng thẳng, không nghiêm trọng như mọi người nghĩ đâu, hơn nữa, nếu có đại chiến xảy ra, thành thị sáng rực ở phía xa kia sẽ cử những thiếu niên quý tộc đến đây để rèn luyện, tất cả đều là người tài giỏi, họ sẽ giúp chúng ta càn quét dãy núi này.

Mọi người nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

- Anh Phùng đã đi tuần tra suốt đêm, sáng sớm lại vội vàng đến đây để báo tin cho chúng tôi, đúng là vất vả rồi.

Hứa Nhạc Bình nói.

Phùng Dịch An xua tay, nói:

- Anh Hứa nói gì vậy, đây đều là việc tôi nên làm, yên tâm đi, nếu có mãnh thú, yêu quái nào đó xông ra ngoài, trừ khi chúng bước qua xác của đội tuần tra chúng tôi, bằng không, chúng tuyệt đối sẽ không làm hại được người dân bên ngoài dãy núi.

Hứa Nhạc Bình đích thân bưng một đĩa sắt lớn đến, bên trên là một con dê núi đã được nướng chín, mùi thơm ngào ngạt, ông ấy dùng nó để chiêu đãi Phùng Dịch An.

Ông ngăn cản mấy người đang định đứng dậy rời đi, nói:

- Đừng đi, ở lại uống với anh Phùng vài chén.

Không khí trong phòng lập tức trở nên sôi nổi.

- Tôi nói cho các anh biết, không cần phải lo lắng, lần này, không chỉ có thống lĩnh cai quản khu vực này sẽ đích thân đến, mà nghe nói, còn có cao nhân từ phương xa đến, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, chủ yếu là để đề phòng nguyệt trùng và những chúa tể núi rừng khó lường xuất hiện.

Sau khi uống vài chén rượu, Phùng Dịch An đã tiết lộ không ít thông tin.

Tần Minh ngạc nhiên, chăm chú lắng nghe.

Hắn không quen uống rượu mạnh, vừa định uống một ngụm trà thì lại đặt chén xuống, bên trong đó, ngoài trà đắng ra thì còn có những con kiến to bằng đầu ngón tay cái đã được phơi khô, thành phần của nước trà này rất “phức tạp”.

Hứa Nhạc Bình cười nói:

- Tiểu Tần, làm đàn ông thì nhất định phải học uống rượu, hơn nữa, loại kiến đen này là một loại thuốc bổ đấy, đúng là thứ tốt.

Phùng Dịch An quay sang nhìn, nói:

- Trông cậu thanh niên này có vẻ hơi non nhỉ, tôi chưa từng gặp cậu ấy.

- Chú Phùng, cứ gọi cháu là Tiểu Tần là được rồi.

Hứa Nhạc Bình giới thiệu:

- Đây là Tần Minh, hơn mười sáu tuổi, vừa mới tái sinh thành công, là thiếu niên có tiền đồ nhất ở khu vực này, tôi hy vọng cháu ấy có thể đến Xích Hà thành ở phía xa kia để học tập.

- Một mầm non tốt, tái sinh trong thời kỳ hoàng kim, đúng là một nền tảng đáng ghen tị.

Phùng Dịch An cảm thán.

Những người khác cũng đồng thanh khen ngợi, bày tỏ sự ngưỡng mộ, họ biết rõ những người có nền tảng hoàng kim này có tiềm lực to lớn đến nhường nào.

Mọi người cụng ly liên tục, không khí trên bàn rượu rất sôi nổi, Phùng Dịch An kể một số câu chuyện kỳ lạ đã xảy ra trong dãy núi lớn.

- Các anh đã từng nhìn thấy một cánh đồng bí ẩn nào đó trong khu vực sâu thẳm của dãy núi chưa? Tất cả các loại cây trồng đều có màu vàng kim, màn sương mù dày đặc cũng không thể che khuất được, ánh sáng vàng rực rỡ xuyên qua bầu trời đêm đen như mực… rốt cuộc đó là lương thực của ai?